81 Qua ngày thứ hai, Hoa Vô Khuyết tỉnh lại. Tràng cười dứt hẳn song hắn nghe toàn thân yếu đuối lạ thường, như bao nhiêu khí lực đều tiêu tan mất. Hắn nằm trên chiếc giường, muốn ngồi dậy mà cũng chẳng ngồi nổi.
82 - Người có bịnh, uống thứ thuốc đó vào, thì bịnh thế tức khắc gia trọng, còn người không bịnh, lập tức sanh bịnh, mà sanh đến trăm bịnh, rồi toàn thân đau đớn không tưởng nổi, đau suýt chết.
83 Tô Anh cười khúc khích. Một lúc sau, nàng thốt:- Nhưng, cái người thông minh đệ nhất thiên hạ đó, nếu không gặp ta, thì đã là cái xác không hồn. Con người đó thành ma để tranh giải nhất thông minh tại A Tỳ địa ngục rồi.
84 Người đó đáp:- Đến nơi rồi, ngươi sẽ hiểu. Tiểu Linh Ngư vụt dừng chân:- Ngươi đừng tưởng cứu ta rồi, muốn dẫn ta đi đâu cũng được, và ta sẽ ngoan ngoãn đi theo ngươi ! Ta đã nói, không khi nào ta mang ơn ngươi, nếu bây giờ ngươi không nói rõ cho ta biết, thì xin lỗi nhé, đường ngươi ngươi đi, đường ta ta bước.
85 Nghe Tiểu Linh Ngư bảo y cố địt, Ngụy Ma Y thầm nghĩ chàng cũng có lý, bởi trược khí làm nặng người, tối óc, phát hết được rồi, người sẽ nhẹ, óc sẽ sáng suốt hơn, phàm học vỏ, ai ai cũng mong có một thân thể nhẹ nhàng và một khối óc sáng suốt.
86 Lý Đại Chủy vụt cười khan:- Ngươi học một sách với Đồ Kiều Kiều phải không ?Đồ Kiều Kiều bật cười khanh khách:- Hắn đã bị Tiểu Linh Ngư cho rơi hố một lần, nên tìm dịp trả đũa đấy ! Hắn chưa tiêu hóa nổi cái hận đó !Cáp Cáp Nhi chen vào:- Không tiêu hóa nổi rồi hắn phải làm gì chứ ? Có hận cũng vô ích ! Ha ha ! Mười Bạch Khai Tâm chưa sánh bằng một Tiểu Linh Ngư đâu ! Hận cho lắm thì càng thêm tức, tức mãi thì có thể chết được đó !Bạch Khai Tâm không giận, trái lại cười hì hì, thốt:- Ta hận làm gì cho mệt ? Có một ngày nào đó, hồ ly sẽ bị chó xơi, lúc đó thì nếu ta có hận, cái hận của ta cũng tiêu hóa được như thường !Câu nói của y làm cho Lý Đại Chủy biến sắc mặt lạ lùng.
87 Bạch Phu Nhân từ lúc đầu, đứng một bên nhìn Bạch Sơn Quân hành động. Bà không nói năng gì, chỉ cười thôi. Nhưng, đến bây giờ, thì bà không còn bất động nữa được.
88 Hồ Dược Sư cười vang:- Phàm gái đẹp, hầu hết đều thông minh, phu nhân kia kém chi liễu đầu họ Tô ?Bạch Phu Nhân hất mặt:- Không ngờ hơn mười năm qua, ngươi lại học thêm cái lối vuốt mông ngựa ! Già rồi mà vẫn còn nói phỉnh nói phơ, trơ trẽn lắm đấy nhé !Tuy nhiên, bà vẫn cười.
89 Nghe nói đến Giang Ngọc Lang, lòng Thiết Bình Cô trầm xuống ngay, nàng đã quên, quên những gì bẽ bàng, tủi nhục để giúp người mãn nguyện, đổi lấy sự an toàn cho cả hai.
90 Hồ Dược Sư và Thiết Bình Cô vừa kinh hãi vừa lấy làm lạ. Trông thấy Giang Ngọc Lang, Tiểu Linh Ngư tràn lòng uất tức , chàng hầu như quên tất cả mọi việc, chỉ chăm chú vào hắn.
91 Bên bờ tả giòng suối có một khu rừng, Bạch phu nhân xuyên qua khu rừng đó, vội vã bước đi. Vừa đi bà tự hỏi chẳng rõ tiểu quỷ Tiểu Linh Ngư đã làm gì trượng phu và tình nhân của bà.
92 Tuy không biết rõ người cũng như tên của Bạch Khai Tâm, Cáp Cáp Nhi, Đồ Kiều Kiều và Lý Đại Chủy, Tô Anh vẫn có gặp họ một lần. Chính là lần cả bốn đối phó với Ngụy Ma Y.
93 Bỗng Tô Anh gọi vội: - Khoan đi, công tử ! Tôi muốn hỏi điều này. Hoa Vô Khuyết dừng chân. Nàng tiếp nói liền: - Cái gã cùng bị nhốt với công tử đó, tên Giang Ngọc Lang, công tử có quen với gã chăng ? Hoa Vô Khuyết thở dài: - Nếu tại hạ không quen hắn thì thật là đại phúc hạnh đó cô nương ! Tô Anh cau mày: - Công tử không chịu nổi gã ? Hoa Vô Khuyết thở dài: - Nếu chỉ khó chịu thôi cũng là một cái phúc lớn đó cô nương ! Tô Anh hỏi gấp: - Công tử đã giết gã ? Hoa Vô Khuyết lắc đầu: - Không ! Tô Anh thở dài: - Phải chi công tử giết gã ! Tại sao công tử buông tha cho gã chứ ? Cái thứ người đó, còn sống ngày nào là còn gieo hoạn họa cho người đời ! Hoa Vô Khuyết cũng thở dài: - Hiện tại, gã mang trọng thương, mà lại bệnh hoạn, tại hạ xuống tay làm sao được ? Tô Anh cười khô: - Cái tật của quân tử là thế ! Tuy nhiên, nếu công tử không có cái tật đó, tôi chỉ sợ.
94 Bà không nói tiếng nào. Giang Ngọc Lang không dám ngưng tay, hắn đánh một lúc, mặt mày tím và sưng lên, cái gương mặt đẹp trai của hắn giờ đây giống như lá gan con lợn.
95 Nhìn theo Giang Ngọc Lang, đến lúc hắn khuất dạng rồi, Lý Đại Chủy cau mày thốt: - Tiểu tử đi nhanh như vậy, ta nghi quá ! Cáp Cáp Nhi bật cười ha hả: - Hắn sợ Di Hoa cung chủ trở lại làm khó dễ, nên chạy gấp vào hang chuột mà ẩn mình, có gì lạ mà phải nghi ngờ hắn ? Bạch Khai Tâm lạnh lùng: - Ta xem thái độ của hắn không được thành thật lắm, vị tất hắn tin chúng ta ! Nếu các ngươi đặt hy vọng nơi hắn, thì cầm như nuôi mộng vậy ! Đồ Kiều Kiều mỉm cười: - Lời nói của ta rất hợp tình hợp lý, làm gì hắn nghi ngờ được chứ ? Huống chi tiểu tử đó có tánh tham, tham tài tham luôn cả sắc, hai vạn lượng vạn và mười mỹ nữ nào phải là những món tầm thường ? Con người sắt đá cũng phải lay động nữa là hắn ! Bạch Khai Tâm hừ một tiếng: - Dù hắn tin các ngươi mà vào động tìm, tìm được mấy chiếc rương rồi, vị tất hắn giao hoàn cho các ngươi ! Đồ Kiều Kiều bĩu môi: - Hắn không giao, thế hắn giữ mấy chiếc rương không để làm gì chứ ? Cáp Cáp Nhi cười lớn: - Phải đó ! Hắn là một kẻ thông minh, đem mấy chiếc rương không mà đổi lấy vàng, gái đẹp, một việc đại lợi như vậy, tự nhiên hắn chẳng bao giờ bỏ qua.
96 Tiểu Linh Ngư cười hì hì: - Thiên cơ bất khả lộ ! Đến lúc đó rồi, ngươi hẳn biết ! Hồ Dược Sư muốn hỏi tiếp, nhưng đột nhiên có tiếng Tô Anh vang lên.
97 Tràng cười vang lên đang lúc hai sư đồ rung động mạnh. Sư phó rung lên vì quá giận, đồ đệ rung lên vì quá sợ. Giận và sợ. Đối với nhau. Tiếp nối tràng cười là một câu nói đầy khiêu khích: - Không ngờ Tiểu Linh Ngư cao bản lĩnh đến mức độ đó ! Hắn chết rồi, mà đến cả Di Hoa Cung Chủ cũng phải tự biến làm cái việc báo thù.
98 Thiết Bình Cô đáp: - Tôi hiểu rồi. Tô Anh mỉm cười: - Thế là tốt ! Cô nương cứ y theo cách tôi vừa nói đó mà làm, hắn không thể không tìm cô nương mà van lơn, cầu khẩn ! Nếu hắn đến, thì cô nương mặc tình mà trách mắng cho hả tức ! Thiết Bình Cô thở dài: - Nhưng hiện tại, tôi.
99 Tô Anh kinh ngạc: - Làm sao Thiết Tâm Nam không gặp Ngụy Vô Nha: Nàng hỏi: - Tại sao ? Hiền muội không đến đó à ? Thiết Tâm Nam đáp: - Tôi có đến chứ, song chẳng thấy một người nào cả.
100 Tô Anh và Tiểu Linh Ngư đi một lúc lâu, phía sau chưa có ai đi theo. Nàng quay đầu nhìn lại, bỗng bật cười, hỏi: - Trong nửa ngày qua, có lắm sự phát sinh, mà sự nào cũng ngoài ý tưởng cả ! Khiến con người phải run sợ từng cơn ! Thực ra, mỗi sự đều do ngươi an bày trước.