61 Hoa Vô Khuyết và Thiết Tâm Nam sửng sốt đến xuất thần, hán tử đảo ánh mắt sáng rực quanh một vòng, gằn từng tiếng:- Yến Nam Thiên là ta!Thiết Tâm Nam giật mình, bừng tỉnh, nàng nghe máu từ chân bốc lên, máu cuộn thành bựng, suýt làm vỡ các đường kinh mạch, giận bốc tận đỉnh đầu, tường chừng bứt luôn chiếc đầu như luồng gió lốc hốt những trái chín vật nào cũng có, bất cứ thời đại nào cũng có !Hoa Vô Khuyết trầm lặng một lúc lâu, rồi cởi chiếc áo ngoài, xếp lại kỹ, từ từ bước đến trước mặt Thiết Tâm Nam, hai tay đưa lên.
62 Tiểu Linh Ngư không đáp, Hoa Vô Khuyết không hỏi gì hơn nữa, trầm lặng nhìn chàng, một lúc lâu lại quay mặt về hướng khác. Chừng như có sự biến hóa nơi thần sắc của hắn và hắn không muốn Tiểu Linh Ngư phát hiện điều đó.
63 Tiểu Linh Ngư đến lúc đó mới phát hiện ra là Giang Biệt Hạc chẳng biết gì về người thần bí. Lão ta bị vũ công cao tuyệt của nhân vật đó là mất vía bay hồn, gia dĩ song phương có liên quan với nhau về quyền lợi, cho nên không dám chẳng vâng.
64 Hoa Vô Khuyết biến sắc. Hắn đinh ninh là Đồng tiên sanh hạ thủ, ngờ đâu y lại hú vang một tiếng dài nữa, rồi chuyển mình hướng qua một thân cây gần đó, vòng tay đánh ra một chưởng.
65 Hoa Vô Khuyết trầm lặng rất lâu. Sau cùng, hắn ngẩng mặt nhìn lên không thở dài mấy tiếng, đoạn thốt:- Không ! Tuyệt đối tại hạ không hận cô nương, vĩnh viễn tại hạ không hận cô nương.
66 Yến Nam Thiên và Hoa Vô Khuyết sóng vai song song bước ra khỏi rừng hoa. Lão không hề điểm huyệt Hoa Vô Khuyết, lão yên trí bởi vì lão biết Hoa Vô Khuyết bảo là không trốn chạy thì nhất định không trốn chạy.
67 Con tim của Giang Biệt Hạc đập liên hồi, tưởng chừng trong phút giây nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực. Nếu từ nay lão còn nuôi ý niệm tranh bá trên giang hồ, thì đây là cơ hội ngàn năm một thưở.
68 Đồng Tiên Sanh hét lên: - Nhưng ngươi vì hắn mà cười, có phải vậy không ? Thiếu nữ ấp úng: - Tỳ nữ. . . tiện tỳ. . . Nàng sợ quá, ấp úng, lí nhí, cuối cùng không giải thích được, lại đưa tay ôm mặt, khóc.
69 Dù cho là một kẻ xác chai, mình chết qua những đêm dài bán thịt nuôi thân, những kẻ không còn mảy mai rung cảm mỗi khi tiếp cận nam nhân, những kẻ tự hiến để đổi lấy đồng tiền bát gạo, trong trường hợp này, cũng xúc động ít nhiều bởi nhận thức cái tuyệt vọng sinh tồn, và khi đã rơi vào tuyệt vọng, con người quay về khởi điểm, nơi mà thiện lương còn trinh nguyên trong trắng.
70 Tiểu Linh Ngư giật mình, song trấn định tâm thần kịp thời, bật cười lớn: - Nếu ngươi định dùng Mộ Dung Cửu uy hiếp ta thì thật là ngươi lầm to đấy ! Chẳng lẽ ngươi quên rằng nàng muốn giết ta ? Bằng mọi giá, nàng muốn giết ta cho kỳ được.
71 Nghe Tiểu Linh Ngư cho biết Mộ Dung Cửu bị Giang Ngọc Lang bắt mang đi theo hắn, Hoa Vô Khuyết giật mình kêu lên: - Mộ Dung cô nương ?. . . Mộ Dung cô nương đi theo hắn à ? Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng: - Hắn bức bách nàng theo hắn thì đúng hơn ! Chứ ngươi không thấy sao ? Hoa Vô Khuyết dậm chân: - Ta chỉ thấy một nữ nhân đi phía sau hắn, ta có ngờ đâu cô nương đó là Mộ Dung Cửu ! Thật ra thì ta không còn nghĩ đến việc gì khác được, bởi ta bận lo cho ngươi ở trong này.
72 Sáng hôm đó, Thiết Bình Cô thức dậy rất trễ, rồi dùng điểm tâm cũng trễ luôn. Cho nên bữa ăn trưa cũng theo cái đà đó mà trễ, rồi bữa ăn kéo dài, khi Thiết Bình Cô say tít cung thăng, thì hoàng hôn vừa xuống.
73 Bình sanh, Giang Ngọc Lang chưa từng nghe một giọng cười nào làm khiếp người như giọng cười của ai đó vừa phát xuất. Rồi đến thân vóc của người đó, không cao lắm, song khôi vĩ lạ lùng.
74 Chưởng phong đó có đúng ba tác dụng: hốt Giang Ngọc Lang quăng ra ngoài cuộc chiến, quét năm điểm sáng xanh lộn trở về nơi xuất phát, đồng thời đẩy luôn Ngụy Bạch Y thoái hậu mấy bước.
75 Thi hài của Nam Thiên đại hiệp Lộ Trọng Đạt đã được mai táng xong tại một gò cao bên ngoài tiểu trấn, hình thức thì đơn giản song tinh thần thì vô cùng long trọng.
76 Nhận ra người đó không phải là Hoa Vô Khuyết, Thiết Tâm Nam thở phào. Tự nhiên, lệ thảm cũng ngưng tuôn. Nhưng bọn người này hung dữ quá, mà Hoa Vô Khuyết thì vẫn mất dạng.
77 Thuật khinh công của Hoa Vô Khuyết dù cao tuyệt thiên hạ, song chỉ dấu được mắt, che được tai của con người. Mà hổ thì có cần gì vận dụng mắt và tai như con người ? Bởi nó là con vật, trời đã ban cho nó một đặc tính khác biệt với những cái tuyệt diệu của loài người.
78 Nữ nhân đó, tự nhiên là Thiết Bình Cô. Giang Ngọc Lang thè lưỡi cười vuốt:- Ngươi khéo lo xa thì thôi ! Có một người tươi đẹp như ngươi bên cạnh, ta còn ước vọng gì hơn ? Khi nào ta quay mặt không nhìn hạt ngọc mà lại chú ý đến những hạt cát bên vệ đường ?Hắn quàng tay qua cổ nàng, kéo nàng sát hắn rồi hắn hôn nàng nồng nàn, ngay trước mặt Thiết Tâm Nam, không cần dè dặt.
79 Ngôi nhà không lớn, không nhỏ, chỉ có vọng cửa thôi. Thấy Bạch Sơn Quân bước qua cửa đó, đi ra, Hoa Vô Khuyết muốn bước theo. Nhưng, ý thì muốn, mà chân không cất lên, rồi hắn bất động tại chỗ.
80 Hoa Vô Khuyết và Bạch Phu nhân rời tòa đạo quán lên đường. Họ đi rồi, gian đại sảnh trở nên trầm tịch, âm u. Những tia nắng sớm xuyên cửa rọi vào, dừng trên xác chết đẫm máu còn treo lơ lửng, dộng đầu.