121 Lý Đại Chủy thở dài, lẩm nhẩm:- Ân tình !. . . Ân tình ! Một đứa bé con do Thập Đại Ác Nhân nuôi dưỡng đến trưởng thành, miệng luôn luôn nói đến ân tình ! Đó là một sự lạ ! Xem ra, Thập Đại Ác Nhân phải đổi nghề nghiệp làm ăn ! Nếu tất cả đều còn sống, thì nên rủ nhau đi làm cái nghề nuôi trẻ !Một người cười lên, giọng trong trẻo.
122 Tiểu Linh Ngư mỉm cười hỏi:- Ngươi yêu cầu ta lấy ngươi làm vợ ?Tô Anh cắn môi:- Ta yêu cầu ngươi đừng để cho Hoa Vô Khuyết giết chết ngươi. Vô luận làm sao, ngươi cũng phải sống !Tiểu Linh Ngư hỏi:- Nếu ta không thể không chết ?Tô Anh run người:- Nếu ngươi phải chết, ta sẽ chết theo ngươi !Nàng để hai hàng lệ chảy dài theo má.
123 Bọn Thiết Tâm Nam nói chuyện với nhau, Tô Anh không nghe gì được. Chỉ có một lão nhân, vẻ oai mãnh, mặt đầy ria, là có giọng nói cao hơn tất cả. Lão ấy thốt:- Tiểu Nam, Ngươi còn hai ý ba lòng làm gì nữa ? Ta khuyên ngươi, hãy theo Hoa Vô Khuyết đi.
124 Một cơn gió thổi qua. Gió mang về sát khí thê lương !Tiểu Linh Ngư rụt cổ, kêu lên:- Gió lớn quá ! Đáng lẽ tôi phải mặc hai chiếc áo !Yến Nam Thiên cau mày:- Chẳng lẽ ngươi chịu không nổi ?Tiểu Linh Ngư mỉm cười:- Đại thúc yên trí.
125 Tô Anh nhìn Thiết Tâm Nam, sững sờ một chút, sau cùng buông tiếng thở dài, thốt:- Vì lẽ gì, ngươi quyết tâm như thế đó ?Thiết Tâm Nam khóc lớn:- Vì tôi yêu Hoa Vô Khuyết, vì Hoa Vô Khuyết yêu tôi ! Cả hai chúng tôi nhận thấy không xứng đáng với Tiểu Linh Ngư, cho nên chúng tôi nghĩ đến cái chết ! Chỉ có chết mới đáp tạ được những cái tốt của hắn !Tô Anh lại thở dài:- Ta còn điều chưa hiểu rõ, tuy ta là nữ nhân, nhưng ta vẫn không hiểu được một nữ nhân như ngươi, chẳng trách tất cả nam nhân đều cho rằng lòng dạ của nữ nhân rất bí hiểm, tìm hiểu được nữ nhân là tìm được kim chìm đáy biển Bỗng, Thiết Tâm Nam run mình, co rúm lại.
126 Bỗng một cánh tay vươn tới, bàn tay chụp thanh kiếm, giật đi. Đoạt kiếm nơi tay Hoa Vô Khuyết không phải là việc dễ làm, nhưng hiện tại Hoa Vô Khuyết cầm như tan rã hoàn toàn thân thể, mọi phản ứng thiếu vắng, trừ một cử động.