41 Con thuyền xuất hiện, Tiểu Linh Ngư chỉ còn là một bóng mờ đối với bọn Lý Địch. Họ chú ý đến con thuyền, không ai buồn nhìn đến chàng nữa. Tiểu Linh Ngư còn mong gì hơn, lập tức chàng chui vào bụi rậm, rồi dần dần di chuyển ra xa xa, tuy nhiên không xa lắm, để có thể theo dõi sự tình sắp diễn tiến mà chàng cho rằng sẽ gây thích thú bất ngờ cho chàng.
42 Sau đó một hôm, ánh dương quang vẫn còn ấm dịu như ngày đầu. Vào tiết đông thiên, gặp một ngày ấm dịu, con người nghe thoải mái vô cùng. Những ai co rúm trong những ngày qua, được dịp rời chăn, rời phòng, tắm mình trong ánh nắm ấm.
43 Trong tịch mịch của đêm dài, tiếng vó ngựa bỗng vang lên, vó ngựa còn xa nhưng nghe rất rõ. Vượt qua mấy nóc nhà, Tiểu Linh Ngư trông thấy ba con ngựa tiến đến rất gấp.
44 Nhận ra Thiết Vô Song có mặt tại bàn tiệc, Tiểu Linh Ngư trong một giây ngắn ngủi đã nghĩ đến nhiều việc. Tâm tư của chàng xáo trộn mạnh, có thể vì kinh hãi mà cũng vì nghi ngờ.
45 Hoa Vô Khuyết trước đó có thò đầu vào kiệu, bây giờ hắn rút đầu ra. Thì ra, người trong kiệu là Thiết Tâm Nam, hắn lấy được mớ thuốc đưa ngay vào miệng nàng, cho nàng ngậm thuốc sống như vậy.
46 Có mặt cha con họ Đoàn trong Địa Linh Trang rồi, người trong Địa Linh Trang từ lớn xuống nhỏ đều phấn khởi tinh thần, nếu đổi lại thành cái tên Hoa Tiếu Trang, cũng không sai lắm, bởi ai ai cũng gắn liền nụ cười nơi môi và nụ cười đó không một giông tố nào làm rơi rụng nổi.
47 Giang Biệt Hạc phẫn nộ:- Không lẽ lại là lão phu hạ thủ ?Lão dừng lại một chút rồi cười lạnh, tiếp:- Nếu lão phu hạ thủ, thì đã hạ thủ từ lâu, cần chi phải đợi đến phút giây này ?Bóng u linh cũng cười lạnh như lão:- Nếu Thiết Vô Song muốn tự sát, thì đã tự sát từ lâu, cần gì phải đợi đến phút giây này ? Vừa rồi, lão ấy đã không chịu mang niềm oan mà chết, thì bây giò sự tình sắp sửa được phanh phui, lão ấy lại càng không chịu chết !Giang Biệt Hạc cao giọng:- Nếu Thiết lão anh hùng không có ý tự tử, thì làm gì lão không hoàn thủ kịp mà chịu chết như vậy chứ ? Lão chết rõ ràng như vậy, lão chết quang minh chánh đại như vậy, ngươi còn muốn cho lão mang nhục sau khi chết nữa sao ?Bóng u linh cũng cao giọng:- Lời nói đó, chính Triệu trang chủ vừa nói, có tất cả mọi người cùng nghe.
48 Gian phòng đó, thuộc một tòa tiểu lâu, nhưng được trang trí cực kỳ tinh khiết, thanh nhã, nền lót thảm dầy, bước trên thảm êm như trên nhung, thảm lại dệt hoa, hoa rất to, trông đẹp lạ.
49 Thiết Vô Song đã ra người thiên cổ !Quan tài của lão được đặt tại trung tâm trong sảnh đường trong Địa Linh Trang, Triệu Hương Linh đứng bên cạnh với vẻ mặt tang thương, áo gai, quần bố, mũ rơm, chống gậy tang như một hiếu tử.
50 La Cửu, La Tam giật mình, cùng đưa tay chỉ lên gác, cùng hỏi:- Đêm nay huynh đài không nghĩ trên đó à ?Tiểu Linh Ngư đã ra đến bên ngoài cửa rồi, quay đầu lại cười hì hì, đáp:- Trên gác có nhền nhện, tại hạ không thích loài nhện, nên tìm nơi khác mà nghĩ.
51 Nếu là hai năm về trước, thì giữa hai thế công của đối phương, một quyền, một kiếm, Tiểu Linh Ngư phải mất mạng hoặc với quyền, hoặc với kiếm, song hiện tại thì tài nghệ của chàng cũng đáng kể lắm rồi.
52 Tiểu Linh Ngư thấp giọng:- Có người đến vây bắt chúng ta ! Hãy liệu cách thoát thân !Đúng lúc đó, có tiếng đao chạm vào nhau bên ngoài. Rồi có người quát:- Họ Lý ! Họ Bạch ! Các ngươi đã gây nên tội ác quá nhiều, giờ đền tội của các ngươi đã điểm rồi, đừng hòng chạy thoát ! Hãy ra đây, chịu trói gấp !Trong bóng tối, bóng người dao động lố nhố.
53 Chiếc áo choàng rất rộng và dài, phủ từ đầu Mộ Dung Cửu xuống chân, Tam cô nương không làm sao nhìn được mặt nàng. Tam cô nương do dự một chút, buột miệng hỏi:- Nàng là ai thế ?Tiểu Linh Ngư đáp một cách hồ đồ:- Nàng với ta cùng chung lo một việc cực kỳ quan trọng, sau này rồi ngươi sẽ rõ.
54 Trông thấy tấm bố thứ hai, Mộ Dung San San không còn nghi ngờ gì nữa. Tiểu Tiên Nữ và Mộ Dung Song thì bừng bừng sôi giận, sát khí bốc lên thành khói.
55 Trong khi người áo đen chớp mình bay lên, Tiểu Linh Ngư cũng buông mình đáp xuống. Chàng vừa chạm trên nền từ đường, chưởng ảnh của người áo đen đã đến gần kề cận rồi.
56 Tiểu Linh Ngư thốt:- Cái chủ ý của cô cô rất hay, song tôi lại mang Mộ Dung Cửu đi nơi khác, thành ra vô dụng. Rồi chẳng lẽ bỏ không cũng khó, cô cô bèn làm một việc mua tình, cứu tôi thoát nạn.
57 Thấy Đồ Kiều Kiều ngập ngừng lúc đề cập đến Đồng tiên sanh, mất cả hình thần, Tiểu Linh Ngư không hỏi nữa, bây giờ chàng lưu ý đến cỗ xe. Xe, như đoàn người tấp nập, nối tiếp liên tục, mường tượng dòng thác lũ từ Tây lăn bánh về Đông, chàng lấy làm lạ, hỏi:- Bằng hữu giang hồ kéo nhau đi đâu mà đông thế ?Đồ Kiều Kiều buông gọn:- Đi xem nhiệt náo.
58 Dù đứng cả đôi chân, dù đôi chân chôn cứng dưới đất, Hoa Vô Khuyết cũng phải ngã như thường, huống hồ chỉ đứng một chân ?Không một vũ công nào giúp hắn chịu nổi lực lượng tổng hợp của mười tám đại hán có huấn luyện đàng hoàng.
59 Vừa thao thao bất tuyệt đó, trông thấy Đỗ Sát rồi anh em Âu Dương như pháo tịt ngòi, đến thở cũng nín luôn. Gương mặt của Huyết Thủ Đỗ Sát luôn luôn lạnh lùng, cái lạnh đó truyền nhanh vào người kẻ nào nhìn lão ta, dù nhìn thoáng qua, và kẻ đó phải rùn mình không dám nhìn lão lâu hơn.
60 Khi Hoa Vô Khuyết đi qua tửu lâu, xa lắm rồi, các thực khách mới trở về nguyên vị. Tiểu Linh Ngư mất cái hứng uống, ăn, từ lâu rồi, ngồi thừ tại bàn một lúc, bỗng tự thốt:- Ta trốn tránh hắn ? Trốn tránh trong một vài lần thì được chẳng lẽ ta cứ trốn tránh mãi ? Trốn tránh đến lúc nào, chẳng lẽ suốt đời ? Làm một con người, lại trốn tránh một con người khác, ta có còn là con người nữa chăng ?Bất giác, chàng đứng lên, rồi chạy bay xuống lầu.