21 Thời khắc trôi qua, Tiểu Linh Ngư nhập định, chẳng rõ được mấy giờ mấy ngày?Hắn không ở trong cái cảnh vong ngã đó triền miên, cũng có lúc hắn tỉnh lại rồi nghe đói, hắn lấy những thứ thuốc của Mộ Dung Cửu do hắn cất dấu ở trong mình ra ăn, ăn rồi nhập định trở lại.
22 Nga My Sơn, hiểm tuấn phi thường, mà cũng hùng vĩ phi thường. Nó cao hơn Ngũ Nhạc, nó đẹp gồm tú khí của chín châu. Ai đến Nga My rồi, được du hành ở phía hậu, mới thấy rõ cái uy nghi của nó.
23 Nghe Khưu Thanh Ba đề cập đến cấm địa của Nga My phái, Huỳnh Kê đại sư cau mày: - Nếu đúng là vùng cấm địa của Nga My thì chúng ta nên lui nhanh ! Khiếu Vân cư sĩ gật đầu: - Phải đấy, chúng ta nên ly khai gấp, phàm xâm nhập đất cấm của một môn phái nào, là phạm vào điều đại kỵ trong vũ lâm ! Vương Nhất Trảo chớp chớp đôi mắt, cao giọng bảo: - Nếu thế, các vị còn chờ gì mà chẳng lui bước gấp ? Huỳnh Kê đại sư trầm ngâm một lúc, đoạn từ từ quay mình.
24 Tiểu Linh Ngư kinh hãi, quay đầu đảo mắt tìm. Chàng phát hiện ra tiếng động đó, chẳng phải do người phát xuất như chàng tưởng, mà là do một đàn khỉ. Đàn khỉ phỏng độ mấy mươi con, chẳng rõ từ đâu đến và đến lúc nào.
25 Hiến Quả Thần Quân như nổi cơn điên, chồm tới ôm cứng Tiểu Linh Ngư hét : - Ngươi loạn trí rồi phải không ? Ngươi có nhận thức là ngươi đang làm gì chăng ? Tiểu Linh Ngư mỉm cười : - Tự nhiên là nhận thức được ! Hiến Quả Thần Quân buông Tiểu Linh Ngư, nhảy dựng lên, hét : - Ngươi có nhận thức là ngươi vừa quăng một toà nhà to lớn chăng ? Ngươi có nhận thức là ngươi vừa quăng ba trăm con trâu mập hay ba ngàn con lợn ú không ? Tiểu Linh Ngư vẫn mỉm cười : - Tự nhiên là nhận thức ! Hiến Quả Thần Quân kêu lên : - Trời ơi ! Ngươi biết mà còn làm ! Một viên ngọc đáng giá một toà nhà, một đàn trâu ba trăm con hay một đàn lợn ba ngàn con.
26 Người xuống, là một thiếu phụ, áo mỏng, quần xanh, nơi mái tóc có cài một đóa hoa trà. Con người có thân vóc mảnh mai đó, hẳn phải có một dáng điệu dịu dàng.
27 Tiểu Linh Ngư có cái tính kỳ lạ, bất cứ trong trường hợp nào cũng cười được, dù tử thần hiện trước, chàng cũng cười. Chẳng những chính chàng cười, mà chàng còn chọc cười, sự việc gì cũng có thể giúp chàng tạo thành đầu đề để đùa với người chung quanh.
28 Thiếu phụ quần xanh bật cười khanh khách: - Này, người đệ nhất thông minh trong thiên hạ, có đúng là trên đời không một ai lừa nổi ngươi chăng ? Tiểu Linh Ngư nhìn nàng.
29 Tiểu Linh Ngư cũng áp tai nghe ngóng như hắn, nhưng chàng bình tĩnh hơn. Quả có tiếng động bên trên vọng xuống, nhiều loại tiếng động. Tự nhiên Tiêu Mê Mê phải phẫn nộ, hẳn là nàng phải nhảy choi choi, nàng phải hét, phải la, phải mắng, rồi gọi, nàng có thể phát tác như vậy suốt nửa ngày trời.
30 Giang Ngọc Lang hấp tấp một chút. Hắn quên là bóng đèn ở phía sau lưng hắn, nên khi hắn chồm tới, bóng hắn rọi lên trên vách. Tiểu Linh Ngư thấy bóng người chớp nơi vách biết ngay có biến, vội né sang một bên, đồng thời quay mình lại đánh trả một chưởng.
31 Bàn xây bằng vàng chuyển động, vách bằng vàng cũng nhích động. Một vọng cửa lộ ra, cả hai bước qua vọng cửa đó. Bên trong đúng như cả hai ức đoán, là những vật quý giá nhất trên đời :bên trong là châu ngọc, là vàng, là bạc, bất cứ ai giàu tưởng tượng đến đâu, cũng chẳng nghĩ nổi số lượng bạc vàng châu ngọc tích trữ trong gian phòng sau bức tường vàng.
32 Tiểu Linh Ngư chuyển động bàn xây bằng kẽm. Giang Ngọc Lang thở dài :- Chúng ta đã soát qua bốn gian rồi, vẫn chưa tìm được lối ra !Tiểu Linh Ngư mỉm cười :- Ngươi yên trí, còn đến hai gian nữa kia mà ! Nhất định là phải có lối ra ở một trong hai gian đó.
33 Tiểu Linh Ngư bật cười vang :- Nếu ta không nghe chính Tiêu Mê Mê gọi ngươi là tiểu sắc quỷ, hẳn ta đã nghĩ ngươi là nữ nhân vận nam trang. . . Một tràng cười trong trẻo đâu đây vang lên, vọng đến gian phòng, tiếp nối câu nói của chàng :- Phải ! Ta có thể chứng minh cho hắn điều đó.
34 Gã đó vỗ tay vào áo ra vẻ nắm chắc phần thắng đoạn dõng dạc tuyên bố :- Chiếc áo này từ cổ đến lai tay, lai vạt, chẳng có một cái khuy nào !Nút không có đã đành, sở dĩ không có khuy là vì gã quen tay lắt hết nút rồi, không còn nút nào mà lắt nữa nên giật luôn khuy, có chỗ đứt có chỗ rách.
35 Thần Tích đạo trưởng quay mình, không hề nhìn lại, lẳng lặng bước đi. Hiên Viên Tam Quang vừa cười vừa mắng:-Cái lão mũi trâu đó thật là chẳng có lương tâm, đến một lời cảm tạ suông cũng chẳng nói được với ngươi !Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:-Ân lớn thì chẳng ai nói đến cái việc cảm tạ.
36 Thuyền lướt đi, chậm như trước. Tiểu Linh Ngư chốc chốc lại hỏi, chàng hỏi mãi về những địa phương đang vượt qua, chàng hỏi về địa phương sắp đến, chừng như chàng nôn nóng đến một nơi nào đó.
37 Tiểu Linh Ngư gầm đầu ăn uống một lúc lâu, rồi buông đũa, xoa bụng, cười hì hì:- Bụng ơi ! Bụng ơi ! Ngày nay ta chuộc tội với ngươi rồi đó nhé. Ngọc Diện Thần Phán mỉm cười:- Đủ chưa, thiếu hiệp?Tiểu Linh Ngư vổ bụng bình bình:- Nhét thêm một tí thôi, là nổ liền.
38 Giang Biệt Hạc cười nhẹ:- Điều mà tại hạ muốn cho Hiên Viên tiên sanh làm, chẳng phải tiên sanh vừa làm rồi đó sao ? Canh bạc của chúng ta đã sòng phẳng lắm rồi, tiên sanh còn nói chi lời đó ?Hiên Viên Tam Quang sững sờ.
39 Bên ngoài cửa là con đường hành lang dài, cuối đường hành lang có một căn nhà nhỏ, trong ngôi nhà có một chiếc lò lửa cháy đỏ, trên lò có một cái ấm. Bên cạnh lò, một lão nhân ngồi chờ, bởi ngồi chờ lão ta thích ngồi chồm hổm.
40 Nín thở mà chạy, chạy một lúc, Tiểu Linh Ngư đến bờ sông vắng, dừng chân lại, nằm dài. Ịêm nay cũng là một đêm sao, sao sáng đầy trời, gió mát từ lòng sông lộng vào, nếu là khách thừa lương lại có tâm hồn thanh tịnh, hẳn phải khoan khoái với khung cảnh đó.