61 Sáu chữ đó là Cấm địa ! Hễ vào là chết Hoàng Minh hỏi :- Theo ý hiền đệ thì. . . Từ Văn ngắt lời :- Mục đích chúng ta là tìm người chứ không phải rượt theo ai hết , vậy có rượt theo đối phương cũng bằng vô dụng.
62 Ngũ Thượng quỳ mọp ngay xuống cặp mắt lõm vào mà nước mắt như mưa thất thanh nói :- Đệ tử bất hiếu. . . đệ tử bất hiếu. . Từ Văn khấu đầu nói :- Xin tổ sư thận trọng tấm thân.
63 Từ Văn vội hỏi :- Không hiểu bọn Khương Giác bây giờ đi đâu ?Hoàng Minh lắc đầu đáp :- Cái đó ai mà biết được ? Theo lời cung xưng của một trong bọn bốn người chết nằm đây thì bọn họ ra khỏi cửa hầm liền tan đi ngay.
64 Từ Văn lùi lại hai bước , chàng đưa mắt nhìn vào sảnh đường rồi lại ngó đăm đăm vào mặt Khương Giác không chớp. Khương Giác cúi gầm mặt xuống , hắn biết rõ bất luận là Địa Ngục thư sinh hay Hội Vệ Đạo bên nào cũng muốn bắt được hắn họ mới cam lòng.
65 Thiếu niên nói :- Gã họ Cổ phước bạc đã từ trần rồi. Từ Văn đằng hắng một tiếng rồi nói :- Giết người cướp ngôi thủ đoạn của quý phái thật là tàn nhẫn.
66 Khách Qua Đường cười khành khạch nói :- Tiểu tử ! Cái mạng của ngươi lớn thiệt , đã tam phen tứ thứ ngươi chết hụt. Nhưng hôm nay ta phải chẻ xương ngươi ra làm củi đun , thử xem ngươi còn sống được nữa không ?Nghe thanh âm cũng đủ biết con người tàn độc vô cùng , Từ Văn cố dẹp lửa giận vì chàng còn muốn hỏi một số chuyện đầu đuôi liên can tới hắn , chàng cất tiếng hỏi :- Khách Qua Dường ! Có phải ngươi là một phần tử trong Ngũ Phương giáo không ?Khách qua đường đáp cộc lốc :- Dĩ nhiên !- Tại sao ngươi lại giết Khương Giác ?- Cái đó không liên quan gì tới ngươi.
67 Thiếu nữ áo xanh ngắm nghía Từ Văn một lúc rồi nhe răng cười và cất giọng trong trẻo hỏi :- Cách xưng hô thiếu hiệp thế nào đây ?Từ Văn ngạc nhiên nói :- Tại hạ họ Từ Văn.
68 Sau bức màn thanh âm làm rung động lòng người lại nổi lên :- Từ Văn ! Ngươi tới đây làm chi ?Từ Văn lại giật mình kinh hãi , chàng tự hỏi :- Sao đối phương lại biết rõ tên mình ? Thanh âm này tựa hồ rất quen tai chứ không phải lạ , nhưng trong lúc thảng thốt mình vẩn chưa nghĩ ra được đã gặp người này ở đâu.
69 Liễu Thiến Thiến hỏi :- Còn nô gia đây thế nào ?Từ Văn đáp :- Cô nương cũng đẹp lắm ! Nhất là thân pháp càng xuất sắc hơn người. Liễu Thiến Thiến thẹn thùng cười nói :- Nô gia thân phận tôi đòi không dám tiếp thụ mắt xanh của thiếu hiệp.
70 Tưởng Uý Dân lớn tiếng hỏi :- Hội Vệ Đạo là kẻ thù chân chính của ngươi. Ngươi quên rồi sao ?Từ Văn ấp úng :- Thế thúc. . . Tưởng Uý Dân gạt đi :- Đừng nói nữa.
71 Từ Văn bóp tay mạnh , thiếu niên áo gầm lên như con thú điên cuồng. Xương vai gã gãy nát trán gã toát ra những giọt mồ hôi chảy xuống. Da mặt hắn co rúm lại biến thành hình thù quái gỡ , mắt hắn lộ ra vừa khủng khiếp vừa oán hờn.
72 Từ Văn đến thành Nhữ Châu , chàng tìm đến Duyệt Lai tử lầu là một tửu lầu lớn nhất ở trong thành. Chàng ngồi vào một bàn bên cửa sổ trông ra đường phố rồi sai tiểu nhị lấy rượu nhắm rót ra uống một mình.
73 Thượng Quan Tử Vi nói :- Má má ! Thiếu hiệp đã cứu hài nhi. Vân Trung Tiên Tử hỏi :- Từ Văn cứu hài nhi ư ?- Chính phải !Vân Trung Tiên Tử ngạc nhiên :- Ủa ! Cái đó.
74 Từ Văn nghĩ ra kế ấy rồi hào khí chàng nổi lên bồng bột miệng lẩm bẩm :- Chuyện này thật đúng với câu tục ngữ Đi ngày đàng học một sàng khôn võ học thiên hạ bao la như biển cả , người nào mà thiếu lịch duyệt thì khó mà bôn tẩu giang hồ được.
75 Từ Văn hít mạnh một hơi chân khí rồi nói :- Phải chăng tôn giá có ý trêu cợt tại hạ ?Quỷ Hồ phu nhân nói :- Ngươi không đáng đâu. - Tại hạ lấy lễ thỉnh cầu tôn giá nói thực cho.
76 Mắt Từ Văn lại chiếu ra những tia sáng xanh lè , chàng băng mình đi một cái lại một gã thiếu niên áo gấm ẩn nấp lọt vào tay chàng , bây giờ chàng đã khôn rồi hễ nắm được tên chàng sứ giả nào chàng lại thay đổi vị trí nhanh như chớp.
77 Từ Văn hỏi :- Nhưng sao lúc đầu có một lần thế thúc ngăn trở cuộc tìm cừu của tiểu điệt ?Tưởng Uý Dân đáp :- Không phải là ta cản trở , nhưng ta thấy vụ này còn có nhiều chỗ khả nghi nên hy vọng ngươi cùng phụ thân ngươi thương nghị rồi hãy hành động thì công việc mới chắc chắn khỏi mạo hiểm vào chỗ vô ích.
78 Từ Văn tự hỏi :- Ngũ Phương giáo chủ là con người thâm độc giảo quyệt liệu hắn có thực hành lời ước hay không ? Hay hắn lại dở trò gì khác , ta theo lời hắn mà hành động thì có đúng với tinh thần võ đạo hay không ? Ta đã là chưởng môn một phái có về bè với tên nghịch đồ bản môn được không ?Bỗng nghe Thượng Quan Hoành thản nhiên nói :- Giáo chủ ! Các hạ muốn mượn tay Địa Ngục thư sinh để đối phó với vợ chồng tại hạ để thoả lòng tư dục làm bá chủ võ lâm nhưng giáo chủ có e đó là hành động đê hèn không ?Ngũ Phương giáo chủ vẫn thản nhiên đáp :- Đã muốn làm nên sự nghiệp phi thường thì phải có thủ đoạn phi thường.
79 Trong ba người thì Vân Trung Tiên Tử công lực cao thâm hơn hết , nếu mụ mà không tiếp được ba chiêu thì Thượng Quan Hoành và Ngụy Hán Văn không phải nhắc đến nữa.
80 Sau một thời gian chừng uống cạn tuần trà một tiếng còi thét lên lanh lảnh vang động cả một vùng. Tiếp theo mỗi góc đều có tiếng đáp lại , xem chừng cả toà Quỷ Ốc đã bị tụi Ngũ Phương giáo đồ bao vây nghiêm mật.