21 Lão quái kể tiếp :- Chàng kiếm sĩ cố lái tư tưởng về khía cạnh tốt đẹp. Chàng hy vọng ý nghĩ củamình không phải là sự thực. Có khi cô chị chờ mình thành công rồi, sẽ mở cửa ra.
22 Từ Văn thấy hành vi của thầy lang dạo nọ có điều khuất khúc, chàng liền lạngngười ra đứng chận đường nói :- Ông bạn hãy khoan đi !Thầy lang dạo sửng sốt lùi lại một bước hỏi :- Còn chuyện gì nữa !Từ Văn hỏi lại :- Sao ông bạn lại phì cười ?Thầy lang đáp :- Vì các hạ nói là quen biết chủ nhà này từ trước khiến cho tại hạ phải bật cười.
23 Từ Văn ngạc nhiên hỏi lại :- Tại sao vật đó vào tay người khác lại thành phế vật ?Diệu Thủ tiên sinh nghiêm nghị đáp :- Tín vật này của Tưởng Úy Dân. Nhưng họ có lề luật là kẻ cầm vòng tay ngọc phảiđúng dung mạo, người ta mới tin và lấy tiền cho.
24 Từ Văn hửng hờ hỏi lại :- Cô nương tìm tại hạ tới đây có chuyện chi dạy bảo ?- Chắc các hạ chưa quên còn thiếu bấy nhiêu nhân mạng của bản cung. Từ Văn đáp :- Tại hạ không phủ nhận điều đó.
25 Ân Ngọc Yến nghiến răng ken két hằn học nói :- Giữa bản cung và Hội Vệ Đạo sẽ có ngày phải thanh toán món nợ này. Hán tử mặt đen ngắt lời :- Đó là một chuyện khác.
26 Từ Văn nói xong đi vào trong bóng tối. Chàng đội mưa nhấm phía núi Đồng Báchmà tiến để đến tổng đàn Hội Vệ Đạo. Dọc đường, bao nhiêu luồng tư tưởng nổi lên như sóng cồn trong đầu óc chàng.
27 Thái Y La Sát không làm thế nào được đành lùi lại một bước, mụ nói :- Nhai nhi ! Thế là lão thân làm hại ngươi. Từ Văn nghiêng đầu đáp :- Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục.
28 Vệ Đạo Hội chủ chau mày hỏi :- Thôi chưởng lệnh ! Có việc chi vậy ?Từ Văn tự biết mình chưa đầy đủ về công phu hàm dưỡng, chàng cảm thấy tâmthần xúc động, phải rán trấn tỉnh lại.
29 Bỗng một tiếng rên ư ử vang lên. Cung chủ Ngũ Lôi Cung bị Vệ Đạo Hội chủ đánhhộc máu tươi, nhưng uy lực Ngũ Lôi chưởng chuyển núi lây non vẫn chưa giảm bớt.
30 Từ Văn cùng Thiên Đài Ma Cơ chỉ đứng cách Thống Thiền hòa thượng chừng hơntrượng, muốn né tránh cũng không thể kịp được. Giữa lúc nguy ngập như ngàn cân treo đầu sợi tóc, bỗng thấy Thống Thiền hòathượng vung tay ra.
31 Thiên Đài Ma Cơ vội nói :- Các hạ nói ra ngoài đầu đề. Câu chuyện đó tại hạ hiểu rõ lắm, làm gì có dính líuđến việc nam nữ. Diệu Thủ tiên sinh hỏi vặn :- Nếu quả là việc có liên can đến bí mật cá nhân của người ta, chẳng lẽ cô nươngcũng đòi tham dự vào ư ?Thiên Đài Ma Cơ ngập ngừng :- Cái đó.
32 Tu Duyên lão ni ngập ngừng nói :- Nếu vậy thì bần ni có điều cần phải hỏi thí chủ. . . Từ Văn nói ngay :- Tiền bối có điều chi xin cứ hỏi :Tu Duyên lão ni nói :- Về chất độc Tồi Tâm này ngoài thí chủ đã luyện thành người cùng chất độc hòalẫn với nhau, chẳng hiểu còn ai nữa không ?Từ Văn chấn động tâm thần nhưng ngoài mặt vẫn ung dung đáp :- Về điểm này vãn bối không thể trình bày được.
33 Tưởng Minh Châu biến sắc, ngắt lời :- Thế huynh ! Thế huynh tính thế là không được rồi. Tuy gia phụ vắng nhà, nhưnghai bên là chỗ thông gia, tiểu muội không tị hiềm đứng làm chủ nhân, hay dỡ gì thìchúng ta cũng bàn tính mấy bữa để chờ gia phụ trở về tính giúp công chuyện tương laicho thế huynh.
34 Từ Văn nước mắt nhỏ giọt trong lòng. Phụ thân chàng đã bị nạn, thì làm gì còn kếhoạch phi thường. Chàng giận mình chẳng thể mọc hai cánh bay vọt đi khắp muôndặm quan sơn tìm cho thấy mặt cừu nhân để chu diệt.
35 Từ Văn hỏi :- Ý các hạ thực tình muốn mưu đồ chuyện gì ?Khách qua đường đáp :- Ô hay ! Lão phu chẳng đã nói hai ba lần là có chuyện trao đổi. Từ Văn ngập ngừng :- Sao các hạ khéo biết mà đến đây.
36 Từ Văn nghe nói động tâm bảo tiểu nhị :- Ngươi lấy ra cho ta coi. Điếm tiểu nhị cầm hai tay đưa lên mảnh giấy lớn hơn bàn tay một chút. Từ Văn vừa đảo mắt nhìn đã biến sắc, run lên hỏi :- Người đưa thơ cho ngươi đâu ?Điếm tiểu nhị chẳng hiểu gì cả cũng run sợ, ấp úng đáp :- Y đi rồi.
37 Từ Văn đánh bạo hỏi :- Còn vụ liên quan đến Diệu Thủ tiên sinh. . . Không Cốc Lan Tô Viên ngắt lời :- Ở đây không có Diệu Thủ tiên sinh. Từ Văn ngập ngừng :- Nhưng.
38 Nguyên Từ Văn vẫn yên trí người che mặt mặc áo cẩm bào, hán tử mặt đen mạodanh làm Vệ Đạo Tổng tuần và Khách qua đường đều do Diệu Thủ tiên sinh hóatrang, nhưng sự thực chứng minh sự phỏng đoán của chàng hoàn toàn sai trật.
39 Từ Văn động tâm, chàng đã biết ngay là chuyện gì rồi. Chàng không nói gì, cầmlấy mảnh giấy. Tiểu nhị trở gót ra khỏi phòng, chàng liền mở giấy ra coi thấy trong giấy có haigiòng chữ nguệch ngoạc :Đến canh ba, cầm vật đó đi về phía Tây năm dậm.
40 Từ Văn bỗng động tâm nghĩ thầm :- Khách qua đường đã là tay giảo quyệt gian ngoan, có lý đâu hắn chẳng đềphòng ? Hay là hắn đã động chân tay thi hành thủ đoạn gì vào người Phương Tử Vi.