41 Khách qua đường chau mày móc trong bọc lấy một cái bình nhỏ móc ra một viênthuốc màu xanh biếc liệng cho Từ Văn. Từ Văn đón lấy hỏi :- Sao lúc nảy các hạ bảo thuốc giải không có ở trong mình kia mà ?Khách qua đường cười khành khạch đáp :- Cái đó kêu bằng Binh Bất Yếm Trá.
42 Người lạ mặt hỏi lại :- Thiếu hiệp thử đoán coi người nào chỉ cất tay một cái mà có thể đánh chết đượchai tay cao thủ tuyệt đỉnh ?Từ Văn ngập ngừng đáp :- Cái đó.
43 Từ Văn trầm ngâm một lúc rồi hỏi :- Lúc nãy Hội chủ bảo là Thượng Quan Hoành còn người nối dõi lưu lại ở trongbảo, có đúng thế không ?Vệ Đạo Hội chủ đáp :- Ban đầu thì đoán như vậy, nhưng sau cuộc điều tra thì đứa nhỏ sơ sinh vừa lọtlòng liền bị giết ngay.
44 Từ Văn thân thể mỏi nhừ, tưởng chừng bao nhiêu xương cốt đều bị gảy rời. Bây giờdù muốn đi thêm một bước cũng không nổi nữa. Chàng ý thức được mình bị nộithương cực kỳ nghiêm trọng, nếu không điều trị kịp thời thì khó bề toàn mạng.
45 Bao nhiêu con mắt kinh hãi chẳng hiểu ra sao chăm chú ngó Từ Văn thấy chàngsinh cơ dần hồi phục. Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, Từ Văn hắng dặng một tiếng.
46 Diệu Thủ tiên sinh cực kỳ xúc động, lạc giọng hỏi :- Quái lạ thật ! Ngươi không chết ư ?Chính Từ Văn cũng kinh dị không bút nào tả xiết. Chàng tự nghĩ :- Bình sinh mình chưa từng uống một thứ linh chi dị thảo nào, mà cũng chưa từngluyện hộ thần huyền công chi chi hết, thế mà mình nhớ lại đã có đến ba bốn lần gặptình trạng chết đi sống lại là nghĩa làm sao ? Đúng là quái sự không ai tin được.
47 Từ Văn bất giác đưa mắt nhìn ra, thì thấy một cổ thái kiệu chạy như bay tới. Chớpmắt cổ thái đã đến trước mặt rồi hạ xuống. Bốn gã khiên kiệu lùi lại phía sau.
48 Từ Văn ngẩn người ra. Chàng thấy đối phương ăn mặc theo kiểu thư sinh, ngườithanh tao mà ốm nhom, vào trạc hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Gã là một người lạchưa từng gặp mặt bao giờ.
49 Huỳnh Minh lại nói :- Dường như Mai Hương còn có nhiều điều muốn nói, đáng tiếc là mụ không thểnói hết lời. Từ Văn trong lòng đau đớn, đưa mắt nhìn thi thể của Mai Hương, ngắt lời :- Nếu tiểu đệ phát giác ra sớm một chút, thì mụ đâu đến nỗi bị đối phương hạ sát.
50 Từ Văn hối hận vì đã sơ tâm. Nếu chàng để ý một chút thì đâu đến nổi một tay caothủ về Độc đạo lại bị kẻ khác đánh thuốc độc. Thật là chết đuối đỉa đèn.
51 Từ Văn khác nào bị dội một thùng nước lạnh. Chàng la lên :- Không phải ! Không có lý nào thế được !Diệu Thủ Tiên Sinh ôn tồn nói :- Ngươi nên bình tỉnh lại để tiếp nhận sự thực, dù là sự thực rất phủ phàng.
52 Diệu Thủ Tiên Sinh ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp :- Một là lão tú sĩ bảo trả oán mà y không chịu xưng rõ thân thế, hai là phụ thânngươi dưới hình dạng người che mặt mặc áo cẩm bào trên chốn giang hồ ít ai haychân tướng, mà y lại biết rõ.
53 Thiếu phụ xinh đẹp dường như là một nhân vật có địa vị rất tôn trọng trong toàntrường. Từ lúc mụ xuất hiện, ai nấy đều nín thở chờ đợi không dám lên tiếng.
54 Thiên Đài Ma Cơ thấy Từ Văn đứng thộn mặt ra không đáp, nàng cất giọng ai oán hơn hỏi lại :- Từ Văn ! Ngươi hà tiện cả đến câu trả lời ta nữa ư ?Từ Văn phải cố gắng lắm mới nén được mối xúc động trong tâm hồn, chàng đánh bài liều đáp :- Tiểu đệ chẳng còn điều chi nữa mà nói.
55 Từ Văn đột nhiên phát giác ra có một cây đinh sắt đóng vào vách thuyền chìa ra dàihai tấc ở ngay cạnh huyệt Thái dương bên hữu chàng, chỉ cách vài tấc.
56 Vạn Hữu Tùng kễ tiếp:-Lúc đó tổ sư vui mừng khôn xiết, lập tức thu người đó làm tryền nhân và mở ra môn quán gọi là Vạn Ðộc môn, cùng đặt ra giới luật.
57 Ðiếm tiểu nhị lấy nước rồi thu bát đĩa đem ra. Từ Văn ở trong phòng bước lui rồi lại bước tới. Không hiểu chàng nghĩ được diệu kế gì mà chàng lộ vẻ vui mừng.
58 Từ Văn nói dối đối phương tới đây vì sợ lỡ mất mục đích không cứu đặng Thiên Ðài Ma Cơ, nên ngừng lại chưa biết nói thế nào. Trong lòng còn đang lo lắng, bỗng chàng giơ ngón tay ra hiệu cho Hoàng Minh rồi chú ý nhìn gã hán tử áo đen hỏi:-Tên ngươi là gì?Ðại hán thấy mình được thượng cấp ra chiều thương mến liền cúi rạp xuống ấp úng đáp:-Thưa.
59 Từ Văn cảm thấy hối hận vô cùng vì người ta đối với mình hết lòng hết dạ mà mình đối với người một cách thờ ơ lạnh nhạt. Chàng nghĩ tới đó trán toát mồ hôi lạnh ngắt.
60 Từ Văn nhớ lại lúc về nhà riêng ở Nam Triệu bị hạ bời tay một lão già Nhị Hộ Tứ suýt nữa để hận ngàn thu bữa nay cố sự tái diễn mà chàng cũng tin là thật nên chàng tự hận mình vô cùng.