101 Lục Ngạc nhẹ nhàng lay lay khuỷu tay nhỏ bé của hắn, hỏi: - Thiếu gia, có phải hay không thực sự khó giải? Thạch Kiên chỉ mỉm cười, không trả lời. Tuy nhiên nhìn dáng vẻ của hắn, mấy người này đều cho rằng hắn đã có đáp án.
102 Thạch Kiên hiểu rất rõ người này. Phạm Trọng Yêm và Thạch Giới cùng các đại thần liên quan chính là bị người này góp phần làm cho đi xuống, còn có công lao của Lữ Di Giản nữa.
103 Thạch Kiên vội vàng giải thích: - Các vị đại nhân, mấy lời này chỉ là từ sách vở mà ra, không hề có ý tứ khác. Yến Thù gật gật đầu nói: - Không sai, chúng ta cũng không có nói ngươi có ý tứ khác.
104 Sau gần ba tháng, lò cao lại một lần nữa khai hỏa, lần này người đến cũng không ít. Trong khoảng thời gian này, bọn họ đều nhìn thấy Thạch đại học sĩ cả ngày đứng ở nhà máy thép gầy đi không ít.
105 Một lát sau Nguyên Nhiếm lại gần, ông ta hỏi Chân Tông có chuyện gì. Lại nói tiếp, Nguyên Nghiễm có bản lĩnh hơn so với Chân Tông, đến nỗi lịch sử khi Lưu Nga cầm quyền, ông ta vì tị hiềm mà đóng cửa không ra.
106 Thạch Kiên bước vào nhà, liền nhìn thấy một người diện mạo uy nghiêm ngồi trong nhà mình, bên cạnh còn có Hạ Tủng trước kia theo bồi. Nhìn thấy một thiếu niên mặc quan phục, không cần giới thiệu, người nước Liêu kia cũng biết là Thạch Kiên, liền lại gần chào.
107 Đương nhiên dây chỉ là điều Thạch Kiên muốn trong lòng, hắn không có khả năng làm như vậy. Đầu tiên, lão thái thái từ sau khi thích khách tiến vào phủ lần trước, bị hoảng sợ, tình trạng thân thể ngày càng sa sút, thường xuyên sinh bệnh.
108 Những binh sĩ trên thuyền rồng đều không phục. Tuy nói rằng mọi người đều biết Thạch học sĩ tài hoa tới mức nào, nhưng nhìn cái thuyền kia lớn như vậy, hơn nữa còn rất cồng kềnh, cũng không có buồm, vậy mà lại muốn so với thuyền rồng của bọn họ? một đám binh sĩ hạng nhất, thuyền hạng nhất và trang bị hạng nhất? Đương nhiên hiện tại thuyền có trọng tải tổng thể rất nhỏ, mấy trăm tấn, không có khả năng giống hiện đại thuyền đạt tới mấy vạn tấn, mấy chục tấn.
109 Thạch Kiên đưa bọn họ tới thư phòng, cho dù thư phòng của hắn rất rộng, nhưng hơn trăm người chen vào cũng khiến cho thư phòng đầy chật người. Thạch Kiên nói: - Hiện tại các ngươi đều muốn có thuyền mới phải không? Toàn bộ các người du hành đều gật đầu, có người du hành còn dựng lều chờ đợi suốt mấy tháng.
110 Tiểu đạo cô lại nói: - Thạch học sĩ, ngươi đừng quên ước định của chúng ta. Thạch Kiên quả thực khóc không ra nước mắt, ta và ngươi ước định khi nào chứ? Đó là ngươi một lòng tình nguyện.
111 Thạch Kiên thấy bà nội mình ngất đi, vô cùng tức giận, nói với Đinh Vị: - Ta biết nhà ngươi thấy ta với Khấu đại nhân thường xuyên qua lại, trong lòng tức giận, bèn giở trò này ra.
112 Thạch Kiên nói: - Muôn tâu bệ hạ, tiểu thần vốn dĩ chỉ là một thường dân, nhận được sự ưu ái của Thánh thượng, tiểu thần chẳng biết lấy gì đền ơn, chỉ cố gắng đóng một con thuyền mới để báo đáp đáp ân huệ của Thánh thượng.
113 Mồng một tháng bảy, hôm đó trời rất oi bức, ánh nắng như thiêu như đốt. Mới sớm mai những ánh hồng đã chói lóa phía đằng đông. Ngày hôm đó, quán trà của cụ Vương đã mở cửa từ lúc sáng sớm, còn treo một lá cờ trắng trước cửa.
114 Bây giờ, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào một người Da Luật Đảo Dung dẫn theo một đám người đi đến. Bây giờ nàng đã trở về với địa vị quận chúa nước Liêu.
115 Đêm trước khi sự việc xảy ra, Túy Huân và Hoài Cát đã lén lút vào phủ gặp Đinh Vị. Để không cho ai biết, y bèn cải trang rồi lên một chiếc xe chuyên dành cho phụ nữ, đến nhà Tào Lợi Dụng thương lượng tìm kế sách đối phó.
116 Đại ý của đạo thánh chỉ này là cho phép Thạch Kiên được lấy thân phận Hàn Lâm học sỹ chịu tang cho bà nội, đồng thời còn thưởng cho rất nhiều ân huệ khác.
117 “Ồ, khỏi cần đoán, trừ Tiểu Đạo Cô ra thì không còn ai vào đây nữa. ” Câu chuyện cổ tích “ Alibaba và bốn mươi tên cướp” hắn chỉ mới kể ột mình Triệu Cẩn nghe, Triệu Trinh lúc đó cũng chỉ ngồi bên góp vui chứ chắc nghe xong cũng quên.
118 Triệu Dung cũng thấy kỳ lạ, nhìn sang Triệu Cẩn và Thạch Kiên, chẳng hiểu con ngựa trắng và bài từ này có liên quan gì với nhau? Triệu Cẩn đắc ý nói: - Đây là bí mật của riêng ta và Thạch học sỹ.
119 Khi tin vui này được báo lên Chân Tông, ngài vẫn đang nằm trên giường bệnh, hôm đó là một ngày đẹp trời. Những ánh nắng ấm áp đầu đông phủ khắp mặt đất, len lỏi đến từng căn phòng của hoàng cung.
120 Tên khâm sai vừa đi khỏi, Hồng Diên liền hỏi Thạch Kiên có cần phải thu dọn đồ đạc không. Bây giờ Hồng Diên cũng đã hai mươi mốt, đã ra dáng một cô nương rồi, xinh xắn, đầy đặn, nhưng ánh mắt của nàng khi nhìn Thạch Kiên ngày càng như oán hận hắn một điều gì đó, như thể hắn đã nợ nàng một món nợ mấy trăm năm mà không chịu trả.