141 Thạch Kiên đáp: - Lẽ ra các ngươi phải có người biết trí tuệ của Dung quận chúa. Lúc đó nàng nhất định đã đoán ra mình có khả năng gặp phải nguy hiểm, nhưng có thể tin tức mà người lạ mặt này bảo nàng là rất quan trọng, cái đó mới làm cho nàng chấp nhận một mình đi vào nơi nguy hiểm.
142 Triệu Dung đột ngột đi tới một cái ghế rồi ngồi xuống, vỗ tay nói: - Lý vệ ti, ngươi xem ra rất thông minh. Lý Trọng Chiêu vừa nghe liền ngây người, thông minh là thông minh, nhưng tại sao lại có hai chữ “xem ra”? Hắn dừng bước, hỏi: - Câu này nghĩa là sao? Triệu Dung không chút hoang mang, đi đến chỗ bình nước, rót một cốc nước, uống một ngụm nói: - Không sai, tình báo của các người làm việc rất tốt.
143 Triệu Dung lại nói: - Bản cung nghe nói công tử nhà các ngươi là người hùng tài đại lược, tương lai chẳng phải là vật trong ao. Không biết đột nhiên nàng nhắc đến Nguyên Hạo là có dụng ý gì, nhưng nhớ ra Nguyên Hạo, Lý Trọng Chiêu vẻ cung kính nói: - Công tử nhà chúng thần vẫn là một anh tài trời sinh, bàn về tài thiên phú thì công tử không thua kém Thạch đại nhân, chẳng qua Thạch đại nhân là người tài khí, còn công tử nhà chúng thần là người võ lược.
144 Triệu Dung dùng vẻ mặt đáng thương nhìn y nói: - Ngươi không thấy bây giờ nói lời này đã quá muộn rồi sao? Lý Trọng Chiêu đầu tiên là ngây người ra sau đó vểnh tai lên thì nghe thấy một hồi tiếng vó ngựa bên ngoài, sắc mặt lại thay đổi.
145 Lý Trọng Chiêu cưỡi trên mình ngựa, nhìn bộ dạng điên cuồng ngang ngược của y, không khỏi bật cười. . Tên du kích kia hỏi: - Tên tặc tử kia ngươi cười gì? Lẽ nào ngươi không phải người Tây Hạ? Lý Trọng Chiêu nói: - Ta đang cười ngươi chết tới nơi rồi mà còn không biết mình sắp chết.
146 Lý Trọng tò mò hỏi: - Là hai phương thế lực nào?” Đến bây giờ hắn thua rất không cam lòng. Nếu không có người giá họa cho đạo trưởng Vô Trần, cũng sẽ không tìm ra đạo trưởng Sa Giới, càng không tìm ra hắn.
147 Nghe xong lời này của cậu, Lưu Nga không khỏi trừng mắt nguýt cậu. Nhưng có đại thần ở đây, nên bà không khiển trách. Triệu Trinh thè lưỡi. Nghe tới tên tướng quân vô dụng kia muốn giết Thạch Kiên, Lưu Nga thở dài nói: - Những quân nhân này không có học thức, hành sự coi trời bằng vung, vì thế mà Thái Tổ Hoàng đế và Thái Tông Hoàng đế mới trút bỏ quyền lợi của họ.
148 Nhưng sau đó hắn lại than thở: - Cũng không biết lần này bọn họ có bao nhiêu tráng sĩ hi sinh nữa. Câu nói này của hắn là có căn cứ, năm đó thuyền đội của Magellan (1) hoàn thành chuyến du lịch hằng hải vòng quanh trái đất, một nhóm 270 người chỉ còn lại 17 người, đến cả Magellan cũng đã bỏ mạng.
149 Chỉ là con đường thủy này có thể nói là từ khi xuất hiện loài người đến nay, rất nhiều địa phương vẫn chưa xuất hiện bước chân của loài người. Chiếc thuyền tiên tiến của hắn ở kiếp trước mà còn thường xuyên xảy ra sự cố, huống hồ là loại thuyền buồm hiện nay.
150 Thạch Kiên nói: - Có một chút, nhưng ta không phải là vị quan lớn nhất, thiếu niên trên kia cũng không phải là quan, ngài là Hoàng đế bệ hạ của chúng ta.
151 Vương Triều bất đắc dĩ, đành phải nói: - Được, tại hạ sẽ đem chuyện này nói cho người, nhưng người nhất định phải cẩn thận. Sau đó nói: - Kỳ thật tại hạ không biết quá rõ về tổ chức thần bí này, cũng chỉ là nghe Đinh tướng nói.
152 Tiết Khuê ở bên cạnh nói nhỏ chuyện hôm qua trông thấy bản tấu của tri phủ Quảng Châu viết một lần, đồng thời nhỏ giọng nói: - Bọn họ hiện giờ đến bạc cũng không thèm mang, còn có thể nôn ra được, chút tiền này có đáng gì chứ.
153 Nhưng Thạch Kiên lại nói: - Không đúng. - Tại sao lại không đúng? Lưu Nga ngồi sau bức rèm hỏi. Thạch Kiên nói: - Thái hậu, trong phật giáo, Thiên Long Bát Bộ chính là: một- Thiên, hai- Long, ba- Dạ Xoa, bốn- Càn Thát Bà (Gandharva), năm- Atula, sáu- Già Lâu La (Garuda), bảy- Khẩn Na La (Kimnara) và tám- Ma Hầu La Gia (Mahôraga).
154 Đến phòng bệnh của Thạch Kiên, không ngờ lại nhìn thấy một người, đó chính là con gái Nguyên Nghiễm- Triệu Dung. Còn trông thấy nét mặt nàng đầy vẻ mệt mỏi, xem ra nàng đến Thạch gia từ tối qua, hơn nữa một đêm cũng chưa hề chợp mắt.
155 Thạch Kiên nghe xong chỉ “ồ” một tiếng. Triệu Trinh nhìn hắn tràn đầy hi vọng hỏi: - Thạch thị lang, việc này khanh cũng có thể phá giả hả? Thạch Kiên vừa tỉnh, sắc mặt vẫn chưa được tốt, Lục Ngạc đi tới bón thuốc Đông y cho hắn uống, Thạch Kiên mới cười cười rồi nói: - Vi thần còn chưa thấy hiện trường, không dám chắc.
156 Nhưng tiếc là đề xuất của ông nhanh chóng bị các đại thần khác dùng chuyện Chân Tông mới mất, hơn nữa mới đủ kỳ trung hiếu, quốc gia cũng không nên xuất binh để ngăn cản nữa.
157 Sau đó Triệu Dung lại tới cửa sổ, bốc một nắm tuyết lên rồi nói: - Tại sao có người nói tuyết trắng không chịu hoen ố dù chỉ một chút? Chỉ cần bị người khác làm hoen ố thì thà rằng tan ra, cũng không chịu để cáu bẩn lưu lại trên mình.
158 Ngày mùng một tết, sức khỏe Thạch Kiên cũng chưa tốt lên nhưng cũng không xấu đi. Hắn vẫn cố gắng đi chúc tết, không có cách nào khác, chuyện của tiểu đạo cô và Dung quận chúa hắn giờ cũng đã chấp nhận rồi.
159 NNhưng một tiếng này của y lại làm kinh động tất cả mọi người trong Vương phủ. Mấy người anh của Triệu Dung là Doãn Hi, Doãn Lương, Doãn Địch và Doãn Sơ đều chạy ra.
160 Hôm nay thời tiết thật là tốt. Những tia nắng ấm áp đã xuất hiện tuy vẫn còn đọng lại cái không khí của tiết trời se lạnh. Cảnh sắc tươi đẹp của ngày đầu năm mới mang đến cho con người ta ngập tràn những niềm vui.