81 Lúc này đã là tháng năm, mấy cây hòe trong vườn nhà Thạch phủ cũng đã nở hoa, theo làn gió từng cánh hoa nhẹ nhàng phiêu lãng, quang cảnh vô cùng đẹp đẽ.
82 Thạch Kiên chỉ vào hai cuốn Truy Nguyên Học, và Truy Nguyên Vấn nói: - Tại sao ta đặt tên cho hai cuốn sách này như vậy, là bởi có quá nhiều nguyên lý mà ta cũng không hiểu.
83 Thạch Kiên sửng sốt. Chợt nghĩ rằng hiện tại gương đồng được mài rất nhẵn bóng, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng soi được, nhưng gương thủy tinh kia soi được rất rõ ràng, ngay cả sợi lông tơ cũng nhìn thấy, chẳng trách Tống Nhân Tông bị dọa cho hoảng sợ.
84 Thạch Kiên cúi người xuống suy nghĩ một chút, lịch sử đang thoát ly khỏi quỹ đạo của nó. Ví dụ như lúc này hoàng đế Tống Chân Tông đã bắt đầu sinh bệnh, vì thế phát sinh sự việc của Đông cung.
85 Tống Chân Tông tò mò hỏi: - Thạch ái khanh, ngươi nói chuyện gì với Tiểu Công Chúa vậy ? Thần sắc Thạch Kiên lúc này vô cùng cổ quái, hắn nói: - Không có gì, công chúa chỉ muốn hạ thần đưa bộ Hồng Lâu Mộng cho công chúa xem.
86 Không đợi Lỗ Tông mở miệng, Tống Chân Tông liền nói: - Lỗ ái khanh, ngươi không cần nói, Thạch học sĩ biết lúc nào cần tiết kiệm lúc nào không. - Nhưng….
87 Thạch Kiên mở thư, thấy trong thư nàng viết rất nhiều về Hòa Châu, về mùa màng bội thu, về đời sống của nhân dân, tất cả mọi người đều nhớ tới Thạch Kiên, đều cảm ơn hắn, thậm chí họ còn lập vài cái miếu thờ Thạch Kiên, quanh năm có người hương khói.
88 Thợ thuyền đang ở trên giàn giáo bận rộn làm việc nhìn thấy Hoàng Thượng tới đây, toàn bộ đều quỳ xuống thi lễ. Hoàng Đế hỏi Thạch Kiên: - Thạch ái khanh, cái bếp lò này đã gần hoàn thành chưa? Thạch Kiên đáp: - Khởi bẩm bệ hạ, mới làm được một nửa Mới xong một nửa, Chân Tông lẫn các đại thần suýt nữa té xỉu.
89 Trong khoảng thời gian này, hắn rất bận a. Không nói tới việc giảng dạy cho Hoàng Thái tử, lại còn phải kể chuyện cổ tích cho tiểu đạo cô, hơn nữa chuyện hắn buồn bực chính là, chuyện cổ tích hắn kể luôn luôn lặp lại.
90
91 Mặt khác còn có một việc khác khiến dân chúng chấn động, đó chính là việc đoàn người du hành từ châu Đại Dương trở về còn đưa cả thổ dân về ra mắt bệ hạ.
92 Những người này tiến tới trước phủ Thạch Kiên, trên tay mỗi người xuất hiện một chiếc câu liêm có buộc dây thừng dài dùng để leo tường. Động tác của họ vô cùng mau lẹ, khi leo tường thậm chí còn nhanh nhẹn và linh hoạt không kém so với vượn.
93 Lúc này Thạch Kiên chợt nhìn thấy một đạo ánh sáng hiện ra trước mắt, giống như một tia điện bí ẩn xẹt qua trong bóng đêm. Ánh mắt hắn lại nhìn thấy một bóng người lao về phía hắn chém tới nhưng liền sau đó đao trong tay y liền rơi xuống đất.
94 Thạch Kiên đợi cho bọn họ đứng lên sau đó hướng đến một người du hành tinh thông thổ ngữ nói: - Ngươi thay bản quan làm phiên dịch nhưng ngươi hãy nghe cho kĩ, phải chính xác không được sai một từ nếu không bản quan sẽ bắt ngươi hỏi tội.
95 Nhìn làn khói dày đặc bay thẳng về phía chân trời, trong mắt Thạch Kiên cũng có một tia ướt át. Vào lúc này trong hắn lại có chút bất đồng. Hắn biết sắt thép đối với một quốc gia có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
96 Đường vào Hoàng cung được mở rộng đến hai trăm thước, có thể nói, trên thế giới, đây là con đường rộng nhất. Cứ như vậy, người qua lại tấp nập hai bên đường.
97 Chân Tông cũng choáng váng. Từ đây nhảy xuống liệu có giữ được tính mạng không. Tiểu công chúa sợ hãi quá mà bật khóc. Chợt một binh sĩ kêu lên: - Bệ hạ, người xem.
98 Trong đầu Thạch Kiên lướt qua một suy nghĩ, hắn lập tức phán đoán, thiếu nữ này không phải là xuyên không qua đây. Nếu nàng là người xuyên không, sao lại có thể đem bí mật này nói ột tiểu nha hoàn, tiết lộ ra ngoài sẽ rất phiền phức, không chừng sẽ bị người đời coi là yêu quái.
99 Thạch Kiên và quận chúa nghe xong thì giật mình, bọn họ không cần quay đầu lại cũng biết là ai đến. Hóa ra là Lưu Nga thấy hướng Thạch Kiên rơi xuống là về phía mấy người nhà trong hoàng gia, nàng sợ Thạch Kiên bị thương nên muốn phái người đến thăm dò.
100 Quả đúng là yêu nữ, ra câu đối thật sự là khó. Tuy nhiên như vậy cũng không làm khó hắn được, hắn nhìn sang thiếu nữ bên cạnh, nàng cầm một chiếc ô mua trên đường, người thiếu nữ này vẫn còn bó chân.