41 Bọn họ cập bến Tuyền Châu sáu ngày trước. Ban đầu họ lục tục vận chuyển hương liệu xuống, nhưng càng lúc thấy càng nhiều người khiến họ luống cuống, vội vàng thỉnh cầu tri huyện Tuyền Châu trợ giúp.
42 Mọi người nghe hắn nói vậy lập tức vểnh tai. Lần trước ở Tôn gia, Thạch Kiên có nói hương liệu như rơm rạ, không ít người tin tưởng, thậm chí năn nỉ Giang Cập cho họ đi theo.
43 Thạch Kiên và Hoa tri huyện rời Thạch gia đi ra đồng, đây là việc mà tối qua trước khi về Thạch Kiên nói với Hoa tri huyện, cũng nhắn hắn gọi tất cả nha sai cùng những lão nông có nhiều kinh nghiệm, địa chủ, nhưng hộ có ruộng cạn tới.
44 Lần này, người đến tuyên chỉ ngoài một vị công công còn có cả Phạm Trọng Yêm. Đối với Phạm Trọng Yêm, mọi người đều đã nghe nói, người này trước là một tiểu quan lỗ mãng, giờ không ngờ lại danh chấn thiên hạ, là một đại quan tứ phẩm.
45 Thạch Kiên nói: - Tiểu tử đã nói, sản lượng bông một mẫu gần ngàn cân, đương nhiên tại thời điểm này chưa thể được, nếu dùng biện pháp gieo trồng của tiểu tử thì có thể đạt sản lượng khoảng năm đến sáu trăm can, nói cách khác, một mẫu đất có thể sản xuất được ba đến bốn trăm cân vải vóc.
46 Nửa ngày sau, Phạm Trọng Yêm mới tỉnh lại, hắn giữ chặt tay Thạch Kiên: - Thạch tướng công, ngươi nói thực ? Thạch Kiên nói: - Phạm đại nhân, tiểu tử hiện rất ngại thanh danh, ngay ra ngoài cũng không dám ra, sao có thể hoa ngôn để thêu dệt thêm danh tiếng ? - Điều này sao có thể? Hoa tri huyện cũng phản ứng.
47 Phạm Trọng Yêm thở dài nói: - Thạch tướng công học vấn sâu rộng, người thường không thể tưởng tượng được. Hắn còn viết mấy quyển sách gọi là Truy Nguyên Học, nghiên cứu biến hóa của thiên địa vạn vật, ngay cả vi thần xem cũng không hiểu, vi thần nghĩ hắn nói vậy có nghĩa đã nắm chắc chín thành.
48 Hôm nay có rất nhiều người tới, ngay cả tri huyện cũng tới, dù sao việc trồng trọt trên ruộng cạn diện tích rất lớn, nông dân thu hoạch lần này tốt hay không có ảnh hưởng rất lớn tới danh tiếng bọn họ.
49 Thạch Kiên thấy ba tên sứ giả tới cùng một nho sinh, một là hòa thượng, một là đầu đà, tên đầu đà mũi ưng, mắt cú, giống người Tây Vực. Hoa tri huyện nhìn Thạch Kiên, toát mồ hôi lạnh, Thạch Kiên tuy rằng thông minh nhưng chỉ mới mười một tuổi, mấy tên phiên tử này tới khiêu chiến, nếu thắng cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, đối với thanh danh của hắn không có mấy tác dụng, nhưng nếu thua thì thê thảm.
50 Lúc này, Hồng Diên, Lục Ngạc và bà nội đều vô cùng khẩn trương nhìn Thạch Kiên, dù sao lão đại hòa thượng kia nói không sai, trí tuệ của Thạch Kiên quả thực vượt qua phạm vi của nhân loại.
51 Sau đó Thạch Kiên gọi Đinh Phố lại, thì thầm vài câu, nghe xong, Đinh Phố liền rời đi. Thạch Kiên bố trí xong mọi việc, chắp tay sau lưng đi lại gần Da Luật Kỵ Dũng: - Đề mục thứ hai ta cần chuẩn bị một chút, vì vậy hiện tại chỉ ra một đề mục.
52 Hoa tri huyện giả bộ không thấy, nhưng trong lòng thầm nghĩ: - Tiểu thạch tướng công, đề mục này thật đúng là muốn lấy mạng người khác, chơi không tốt, tất sẽ mất mạng.
53 Thạch Kiên cười nói: - Yên tâm đi, Hoa đại nhân, tiểu tử dù không sợ chết cũng phải nhớ tới Hoàng thượng chứ. Sau đó hắn nhìn mọi người xung quanh nói: - Tiểu thư kia, có thể cho tiểu tử mượn hộp trang điểm dùng một chút không.
54 Thạch Kiên cũng không vội, hắn bảo Hoa tri huyện lấy một cái ghế tới rồi ngồi xuống, nếu không phải bà nội ở cạnh đó sợ rằng hắn đã gác cao chân mà ngủ.
55 Thạch Kiên đang viết chữ, bị hành động này của hắn làm cho hoảng sợ. Hiện tại quan hệ Tống, Liêu về ngoại giao rất tốt, hàng năm đều phái sứ giả thăm hỏi lẫn nhau, khi có sự kiện trọng đại liên tục phái sứ giả giúp đỡ.
56 Phu nhân của Đinh Phố thấy vậy, vội túm tay Hồng Diên và Lục Ngạc kéo lại, sau đó thì thầm vào tai các nàng. Nghe xong, các nàng cười khanh khách, xoay người tò mò nhìn Thạch Kiên.
57 Tư Mã Quang vì viết cuốn Tự Trị Thông Giám này đã phải lưu lạc ở Lạc Dương mười lăm năm, dồn vào cuốn sách toàn bộ tâm huyết, khi dâng cho Hoàng thượng, hắn đã nói: - Thần tốn hết mười lăm năm, răng giờ đã rụng, mắt cũng đã mờ, thần kinh suy nhược, mọi việc làm trước quên sau.
58 Tống Chân Tông cũng sửng sốt, những câu nói như vậy tuyệt đối không được nói ra, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt tới tương lai đứa nhỏ kia, nhưng lời nói cũng như bát nước, hắt đi sẽ không lấy lại được Lưu Nga nói: - Hoàng thượng nói cũng có phần đúng, nếu đứa nhỏ này không phải thánh nhân chuyển thế, sao có thể thông minh vậy? Tống Chân Tông lại sửng sốt, nghĩ thầm, mình chỉ nói bậy, muốn quên đi không được giờ hoàng hậu ngươi cũng… ? Chợt Lưu Nga đổi giọng: - Quan gia là đại thánh nhân xuất thế, vậy phong tiểu tử Thạch Kiên là tiểu thánh nhân, quan gia, điều này rất hợp lý, biết đâu Thạch Kiên là hậu thân của Khổng Tử thì sao ? - Tuyệt !! Tống Chân Tông cao hứng nói rồi ôm chặt lấy nàng.
59 Phạm Trọng Yêm nghe thấy, phản ứng: - Vi thần có vài lần gặp gỡ với tiểu Thạch tướng công. Tiểu Thạch tướng công quả thực thiên tư hơn người, lại chăm chỉ, cố gắng học tập, ngoài thời gian hướng dẫn nông phu gieo trồng, hắn cơ bản chỉ đống cửa đọc sách, học tập từ lúc mặt trời mới mọc tới tận tối khuya mới nghỉ, bốn năm như một ngày.
60 Vị quan Đại Lý Tự kia thân sắc cổ quái, hắn nói: - Án này là án tử, nếu tính theo giá trị đồ vật bị trộm, phải chém !!! Hắn nói như vậy căn bản không có đại thần nào có ý kiến, dù sao mấy thứ sách vở này thực chất giá trị là vô giá, chưa nói tới bản vẽ thuyền, chỉ riêng bản Tự Trị hay bản, Ngụy Thượng Thư Kỳ , hoặc bản Truy Nguyên học, tất cả đều giá trị vô tưởng, thậm chí bản Truy Nguyên học còn khiến đại học sĩ Gia Luật Dung của Liêu Quốc phải cúi đầu bái sư, có thể thấy giá trị như thế nào, không những người bình thường mà cả Tống Chân Tông cũng vô cùng coi trọng.