21 Chuyện này rất nhanh đã theo gió thổi về, tất cả hàng xóm đã nhìn Thạch Kiên với con mắt khác, kia rất có thể là Tể tướng tương lai, chính mồm Thánh Thượng đã nói, tương lai hắn sẽ không thua kém Khấu tể tướng.
22 Nghe đến đó, bên ngoài chợt bùng nổ, tiểu cô nương này là nha hoàn của Hoàng hậu, Hoàng hậu nương nương không ngờ lại ban cho tiểu Thạch tướng công. Tiểu thạch tướng công hiện không có chức vị gỉ mà đã được sủng ái đến như vậy… Lục Ngạc đi theo Lưu Nga cũng được nửa năm, đại nhân vật nào, trường hợp gì cũng đã gặp qua, đương nhiên nàng cũng không vì dân chúng hiếu kì mà luống cuống.
23 Thần đồng hàng ngày ở nhà đóng cửa, chăm chỉ, một lòng đọc sách thánh hiền, việc này khiến cho cả các nông phu cũng chú ý, họ thường đứng ngẩn ngơ ở ruộng mà nhìn về phía Thạch gia.
24 Tôn viên ngoại cũng là một người giàu có, nổi tiếng một vùng. Đại thọ sáu mươi của lão đương nhiên rất nhiều khách khưa, nhưng hắn là một thương nhân, thân phận không cao lắm, vì thế các quan viên trong thành đều không đến, mà bản thân hắn cũng không nghĩ bọn họ sẽ đến.
25 Thạch Kiên nói: - Bà nội, không cần gấp, để cháu nói hết. Lúc hai bà cháu đang nói chuyện, gia đinh lại từ bên ngoài chạy vào báo, có tri huyện đại nhân tới chúc thọ.
26 Dân đại Tống rất trọng khí tiết, điều này có thể thấy qua những áng văn, bài thơ tràn ngập chính khí của Văn Thiên Tường ! Con rể của Tôn viên ngoại hàng năm lênh đênh trên biển bạc, tính tình trời sinh vô cùng cương liệt.
27 Thạch Kiên cầm bút viết, nói: - Giang huynh, thân là người Hàng Châu, tiểu tử lại nghe nói ở Hàng Châu, Giang Nam là một trong những địa phương phồn hoa nhất, đáng tiếc chưa có dịp đi qua.
28 Thạch kiên lúc này mới cầm lại bút, bắt đầu chú thích nhưng vùng sa mạc, rừng rậm và bình nguyên trên bản đồ, sau đó nói với con rể Tôn viên ngoại: - Các ngươi khi đóng quân phải chú ý, ở những nơi này có rất nhiều rắn, độc tính còn mạnh gấp mấy lần rắn ở Trung Nguyên.
29 Trên đường trở về, bà nội không kìm nổi, hỏi Thạch Kiên: - Cháu ngoan, những điều ngươi nói là thực ? Bà thầm lo lắng, những lời nói của Thạch Kiên hôm nay ở Tôn gia vô cùng rung động, có thể khiến đại Tống tăng sản lượng lương thực cả trăm, thậm chí cả ngàn triệu cân ? Còn những đại lục kia ? Thạch Kiên nói: - Bà nội, người cứ yên tâm, nếu không nắm chắc cháu sẽ không để Giang huynh mạo hiểm như vậy.
30 Thấy có thể ngắm chân dung của tiểu thần đồng, các cũng nữ, Hoàng đế và Hoàng hậu nương nương đều quên cả thân phận, tò mò ngắm. Bản thân Thạch Kiên hàng ngày luyện tập, mấy tháng nay tĩnh dưỡng, sức khỏe cải thiện rất nhiều.
31 Bên ngoài đồn đại những gì, Thạch Kiên cũng biết một chút, cái này là nhờ Lục Ngạc và Hồng Diên nói cho hắn. Hiện tại hắn quả thực không dám thò mặt ra khỏi cửa, mỗi lần hắn đi tới gần cửa thì người bên ngoài nhìn hắn tràn ngập hưng phấn, kính sợ, tò mò, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng không tốt, hắn có cảm giác hắn như một con thú hiếm nhốt trong vườn bách thú vậy.
32 Điều này khiến mấy lão nông kia sợ hãi, Văn Khúc Tinh giáng trần sao có thể để làm việc như vậy. Bọn họ vội vàng cản hắn: - Thiếu gia, thân phận ngài vô cùng cao quý, sao có thể xuống ruộng làm như vậy, không phải muốn giết chết chúng ta sao.
33 Phạm Trọng Yêm nghiêm mặt nói: - Thạch tướng công đã vì đại Tống đề cử trung lương, giúp cho đại Tống giảm bớt nạn đói, công lao to lớn. Dưới được dân chúng yêu mến, trên được hoàng thượng, đại thần sủng ái, tất cả đều nhờ thực lực bản thân.
34 Thân là một hoàng đế, gọi một quan lại tới gặp là chuyện thường. Nhưng lần này Phạm Trọng Yêm yết kiến hoàng đế lại khiến vô số đại thần chú ý. Vì sao ? Bời vì đó là quan viên đầu tiên được tiểu thần đồng phong vân kia để mắt, vì thế bọn họ cũng muốn xem hắn là người thế nào.
35 Một câu nói này khiến tiểu quan kia xấu hổ vô cùng, người quan sát bên ngoài cũng cười ngặt nghẽo. Thạch Kiên nghiêm mặt nói: - Vị đại nhân này, hiện trong nhà tiểu tử nhờ một phân rượu của tửu lâu dư một chút, nhưng cũng không dám tiêu xài hoang phí.
36 Thạch Kiên đọc xong không kìm nổi cười thầm, mấy người này còn dám đem tiểu thuyết để đánh đồng với lịch sử, cũng khó trách, hắn quả đã phạm sai lầm rất lớn.
37 Đảo mắt đã tới trung tuần tháng sáu, lúa ngoài đồng đã đến kỳ thu hoạch. Thạch Kiên hôm nay xuất môn, dù sao hắn cũng phải ra xem tình hình bởi nông dân hiện nay đang làm theo phương pháp trồng trọt của hắn.
38 Hồng Lâu Mộng, Tam Quốc Diễn Nghĩa, Tây Du Ký ba tác phẩm này hoàn toàn khác nhau, mỗi cuốn đều được tác giả viết vô cùng cẩn thận, nghiêm túc, trong cuốn Hồng Lâu Mộng còn không ít thơ từ, ca phú.
39 Tối hôm đó, Thạch Kiên đọc sách xong, định đi ngủ, chợt nghe bên ngoài có người đập cửa chạy vào. Thạch Kiên nhíu mày, nghĩ thầm không biết ai lại liều lĩnh như vậy.
40 Người du hành kia còn kể về phong tục, tập quán của người Anh Điêng. Nói người ở đây ăn gì cũng dùng tay, không cần đũa. Nghe lời này, tất cả lại ồ lên, gật gù.