201 Tiểu đạo cô từng vì thế mà len lén kêu ca với Thạch Kiên : - Vì sao Hoàng đế ca ca có thể thành hôn, còn chúng ta lại không ? Dựa theo luật pháp Tống triều, Triệu Cận đã có thể lấy chồng.
202 Việc này đánh thức nhận thức tất cả mọi người. Mấy năm trước một Hán nhân đi ra Khánh Dương phủ buôn bán. Nhưng Tống triều về sau cấm giao thương, y bị nhốt lại Khánh Dương phủ.
203 Đó là một mạng người, hơn nữa lại là người vợ mà hắn yêu thương. Chẳng gì hắn cũng là một tú tài, không tất nhiên không phục. Cuối cùng kiện đến phủ Khai Phong.
204 Gã kéo tay Thạch Kiên, ánh mắt chân thành, nói: - Thạch đại nhân, trẫm biết trong tất cả văn võ bá quan, chỉ có mình khanh là thật lòng với trẫm. Chẳng cần nói gì nữa, chỉ cần có ánh mắt ấy, câu nói ấy cũng khiến Thạch Kiên có thể liều mạng một lần.
205 Lưu Tòng Đức nhất thời bị lời của Thạch Kiên làm cho hồ đồ. Hắn không hiểu Thạch Kiên vòng vo tam quốc nhằm mục đích gì bèn nói: - Thạch đại nhân, hạ quan đầu óc kém cỏi, ý ngài là gì xin nói thẳng ra.
206 Nói rồi Thạch Kiên liền đến Lưu phủ. Lưu Tòng Đức vừa nhìn thấy Thạch Kiên trong lòng đã không vui, nhưng vì sợ hắn nên đành để hắn vào. Thạch Kiên mới đầu không khuyên Lưu Tòng Đức, ngược lại còn nói: - Lưu đại nhân, thực ra ngoài cách nhờ Thái hậu khuyên nhủ Hoàng thượng, còn có một cách khác.
207 Triệu Dung hiếu kỳ hỏi: - Ngài đã nghĩ ra điều gì rồi? Thạch Kiên trả lời: - Công tác tư tưởng, giáo dục chính trị. Cái mà Thạch Kiên nói chính là đường lối rèn luyện quân lính của Bát Lộ Quân thế kỷ 20.
208 Như vậy tới thời Ngũ Đại Thập Quốc,do chiến tranh diễn ra liên miên tại Trung Nguyên nên chuyện hôn nhân cũng bớt rối ren, phức tạp. Thật khó để phụ nữ tìm ra ình một người chồng tốt.
209 Thạch Kiên về đến nhà trời đã sang chiều. Thạch Kiên còn chưa vào tới phủ, Đinh Phố đã ra đón. Ông ta lo lắng hỏi: - Thiếu gia, tối qua thiếu gia đã đi đâu, làm tôi lo lắng quá.
210 Ngày mười tám tháng chín. Người Khiết Đan Tư Khoát Nhĩ hơn ba trăm người toàn bộ bị giết. khắp nơi đều là máu tanh, lửa cháy ngùn ngụt. giống như Giáp Sơn toàn bộ bị đốt.
211 Nguyên Hạo nộ khí xung thiên, ra lệnh lôi tên tù binh ra xử phanh thây. Nhưng trong lòng y vẫn bị ám ảnh. Có lẽ y cho rằng hắn là vương tử, có quyền giết hết những người Đảng Hạng không tuân theo lời y như những người Đảng Hạng ở Duyên Châu.
212 Hội nghị lần này, chỉ có các quan viên cấp cao ở Tây Bắc mới được tham gia. Đương nhiên ngoài Thạch Kiên, Chu Lịch, Phạm Trọng Yêm, Dương Sùng Hưng, còn có sự tham dự của Chiết Duy Trung, Hạ Tủng, Dương Văn Quảng và một các quan chức khác.
213 Thạch Kiên cười lớn, hắn một lần nữa chỉ tay vào bản đồ nói: - Vì vậy mà ta để nơi này để lại đến giờ. Ý hắn muốn nói đến là trại Kim Minh (nay là Thiềm Tây Tắc Đông Nam).
214 Hàng ngàn mũi tên giống như hàng ngàn con ngân xà lạnh lùng tỏa ra những ánh nhìn ớn lạnh trên không trung. Và rồi điểm dừng cuối cùng của trận mưa tên ấy chính là đỉnh đầu của mấy ngàn binh lính Tây Hạ.
215 Nguyên Hạo không khỏi nổi giận vô cớ, y tóm chặt lấy áo quần nàng, sau đó chẳng thèm để ý tới bọn thái giám và cung nữ vẫn còn đang đứng ở đó, lập tức giật vạt áo của nàng ra, rồi kéo tuột cả áo bào dài của nàng xuống.
216 Từ sau khi Thạch Kiên tới Duyên Châu, hắn cho tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt đối với tất cả bọn người Tây Hạ vào đất Tống, rất nhiều gián điệp đã bị lộ và bị đuổi ra khỏi đất Tống, hoặc bị người Tống xử tử.
217 Nguyên Hạo gật đầu. Nếu Tống triều hiện tại có lượng lớn vũ khí này thì mỗi người so với Tô Nô Nhi đều lợi hại hơn. Không cần nhiều, chỉ cần mười ngàn binh hoàn toàn có thể tiêu diệt Tây Hạ.
218 Thạch Kiên trả lời: - Các ngươi còn nhớ ta đã nói một câu, chỉ cần chờ đến mùa đông, tấn công trại Kim Minh sẽ không tốn nhiều công sức sao? Mọi người gật đầu, lúc ấy Thạch Kiên còn dùng lý do này mà ngăn cản ý định muốn hạ trại Kim Minh của mọi người.
219 Lúc này trong phủ Dương Khuếch, một thiếu phụ diện mạo thanh tú dịu dàng đang thu dọn quần áo. Kỳ thật hành lý cũng chỉ có vài thứ đồ, nhưng nàng như người mất hồn, thu dọn cả nửa ngày cũng không xong.
220 Thạch Kiên lên tiếng an ủi nói: - Yên tâm, bản quan sẽ báo thù cho nàng mà. Giờ bản quan đưa nàng về nhà được không? Thạch Kiên nói chưa dứt lời thì trên trời mây đen vần vũ rồi lập tức mưa to tầm tã.