241 Chủng Thế Hành thở dài một cái. Ông ta là người thông minh, Thạch Kiên làm vậy cũng không phải chỉ vì một mình ông ta. hắn đang vì tất cả các võ tướng, đặc biệt vì tất cả các võ tướng Tây Bắc từng vào sinh ra tử.
242 Vì làm yên lòng dân chúng Bà đem toàn bộ vụ án và hình thức xử phạt đăng trên báo. Đương nhiên cũng phải sửa lại là mình bị Cố tri châu lừa gạt dù sao thì Phượng châu cũng cách xa kinh thành.
243 Quần thần biết hắn đang nói chuyện của Cố Tri Châu. Nhưng hiện giờ Thạch Kiên đại thắng, nên không ai dám nói. Thạch Kiên nói xong chuyện này, lại nói: - Các ngài đều là những tinh anh Đại Tống, cũng nắm bổng lộc cao nhất của Đại Tống, đồng thời cũng được tất cả thần dân Đại Tống kỳ vọng.
244 Vị trụ trì nói: - Không tác dụng, bệnh của cô ấy là bệnh tâm tưởng. Tri châu đại nhân cũng đã mời đại phu đến khám nhiều lần, đều không tác dụng gì. Thạch Kiên cảm khái hàng nghìn hàng vạn.
245 Không ngờ Vương Triều này nói ra những lời như thế. Tuy hiện tại một mình Thạch Kiên dắt Lý Tuệ đi, Lý Hành nào dám ngăn cản, hắn chẳng qua chỉ muốn đùa với Lý Tuệ mà thôi.
246 Bà ta thấy đại thần trong triều cãi nhau không ngừng, càng buồn bực không thôi, Vì thế đành vứt bỏ sĩ diện, ngấm ngầm phái sứ giả đi đến Hoà Châu thăm hỏi Thạch Kiên.
247 Liêu Hưng Tông nghe xong giận dữ, nhưng hiện tại sứ giả này nói cũng có lý. Tống triều tụ tập quân đội ở Hà Bắc nhưng không phải là đến đánh du kích. Nếu chẳng may Nguyên Hạo chó cùng rứt dậu, vậy thì nguy.
248 Người Tây Hạ rốt cuộc cũng để lộ nanh vuốt, hơn nữa chúng lại rất sắc bén. Quả là bọn người Tây Hạ không cần tốn tí công sức nào, xông lên sườn dốc, mở tung cửa thành ra.
249 Thấy khỏan tiền lớn được chuyển đến từ triều Tống, Liêu Hưng Tông không thỏa lòng, nhưng vẫn thể hiện không can thiệp vào chiến sự giữa triều Tống và Tây Hạ.
250 Nhưng gã cũng không ngờ được chính là đội hậu cần này gặp chuyện không may trước tiên. Đối mặt với vô số làn tên bay xuống, Hạ Hồng đầu óc rối loạn. Hắn ta vội vàng sai binh lính bảo vệ đoàn xe lương thực, hướng ra phía ngoài mà phá vòng vây, nhưng anh ta quên mất một chuyện.
251 Quân Tống lại tổ chức hội nghị lần nữa, đề cử Tào Vĩ, Phạm Trọng Yêm và Chủng Thế Hành chủ trì. Về phần Hạ Tủng, mọi người tự động chẳng ai nhìn đến hắn.
252 Triệu Trinh lại nói: - Mệt quá, mệt quá, mau đem cho trẫm 1 ly trà. Thì ra hắn vâng ý chỉ của thái hậu đích thân đến Hòa Châu mời Thạch Kiến ra tay. Hắn cũng biết vùng tây bắc địa hình hiểm trở, giải quyết sớm ngày nào sẽ tốt ngày đó, nếu không Mã Như Long sao có thể thức mười đêm mười ngày để về đây báo tin.
253 Ban ngày bình nguyên Hà Sáo quả là cực kỳ xinh đẹp, ngoại trừ số đất canh tác ít ỏi, còn lại đều là thảo nguyên. Gió thu mát mẻ ào ào thổi tới, cây cỏ cũng bắt đầu chuyển biến thành màu vàng phai.
254 Nguyên Hạo cũng không hề buông lỏng cảnh giác với quân Tống ở thành Hoài Viễn, có trời mới biết tên họ Thạch này muốn bày trò gì. Khoảng thời gian này đối với mọi người ở Tống triều đều như tra tấn.
255 Chuyện này cũng không có gì khó hiểu. Thạch Kiên không chỉ giỏi đối nhân xử thế mà còn rất giỏi bắt chước nét chữ của người khác. Nguyên Hạo cũng từng viết tấu chương về kinh thành, Thạch Kiên cũng cầm tới đây một phần.
256 Thạch Kiên mang theo ba ngàn binh tiếp tục tiến về phía trước! Chiến mã phi nước đại khiến không khí ào ào xung quanh, chảy qua mũ giáp tràn xuống gương mặt hắn mát rượi nhưng cũng khiến hắn rùng mình ớn lạnh.
257 Y lập tức vùng ra khỏi chăn. Không khí buổi sáng sớm trong lành nhưng lạnh lẽo khiến y có cảm giác bị một cơn gió lạnh đánh ập vào người. Y vội nhảy xuống giường.
258 Điều này khiến cho y cảm thấy đau lòng. Con Thất Tảo Hồng này là của một thương nhân Tây Vực nghe nói con đường tơ lụa được khai thông một lần nữa nên đã đem tới dâng tặng cho Hoàng đế Tống triều mong đạt được nhiều thương quyền.
259 Thời điểm thái dương sớm thăng đắc lão Cao, đều nhanh tiếp cận giữa trưa. sửa sang lại đề cung thạch kiên kỵ)] đi vào này bị dọa đến đứng ở tại chỗ phát ngốc đích đám người trước mặt.
260 Buổi tối hôm đó Thân Nghĩa Bân lại vội vàng làm một chuyện, anh ta đem ba ngàn tù binh tới một hoa viên, đuổi hết người trong nhà đó ra ngoài rồi phái binh lính canh gác bốn phía.