281 Hiện tại bọn họ tạm thời đã phá tan vòng vây của quân Tây Hạ, nhưng phía sau vẫn còn một đội quân đuổi theo gắt gao. Thạch Kiên biết Tây Hạ có một đội quân lạc đà, số lượng người không nhiều lắm, phần lớn là để đối phó người Hồi Hột, dùng để giao chiến trên sa mạc.
282 Hắn lập tức dẫn theo đại quân tự mình đuổi theo. Nhưng khi hắn tới cánh rừng Liễu Lâm hồng kia, đã là sáng ngày hôm sau, Thạch Kiên mang theo binh lính sớm đã được nghỉ ngơi tốt mà chạy như điên về hướng nam.
283 Nguyên Hạo thấy phòng tuyến thứ nhất của binh Tống bắt đầu lui về phía sau, hắn liền lệnh cho binh lính đánh trống trận càng vang hơn. Có lẽ thành công hay thất bại ngay tại hôm nay sẽ biết.
284 Nguyên Hạo có thể còn bao nhiêu binh lính để Thạch Kiên chơi tiếp đây. Bởi vậy hiện giờ đang có rất nhiều gián điệp Tống triều tiến vào Tây Hạ. Nguyên Hạo hiện tại cũng không để ý được tới mấy tên gián điệp này, mục tiêu chủ yếu của hắn là Thạch Kiên.
285 Nhưng Thạch Kiên chỉ lắc đầu, không trả lời. Hiện tại Thạch Kiên nhắc lại, có rất nhiều người đều hỏi lại. Hơn nữa có người còn hỏi, cho dù nhảy xuống không có việc gì, nhưng chạy trốn thế nào? Trong thời tiết ngập tràn băng tuyết này, nếu dựa vào đôi chân, chỉ sợ mệt chết người cũng không đi được bao xa.
286 Tuy nhiên mức độ căm thù của hai dân tộc Hồi Hột này với người Tây Hạ cũng không giống nhau, quan hệ của Tây Hạ với Khách Nhĩ Hãn vương triều cũng rất mờ ám.
287 Hiện tại những tấm da thú này rất thích hợp để dùng làm vải dù. Trong đó điều làm cho Thạch Kiên cảm thấy hưng phấn nhất chính là trong số da lông hắn thu được ở Hưng Khánh, có rất nhiều là đặc sản của Tây Hạ, da dê thả bãi.
288 Ông lão này xem ra lúc trẻ tuổi cũng vào Nam ra Bắc, ông thấy rương vàng trong tay Thạch Kiên là loại tử kim – loại vàng tốt nhất. Số vàng này đừng nói là mua được dê ngựa của bọn họ, chính là mua người của bọn họ, cũng đủ rồi.
289 Đáp án đưa ra sẽ không còn thần kỳ nữa. Nhưng bọn họ bận rộn suốt mấy tháng để đối phó với Thạch Kiên, cả thảy các trận tấn công từ núi Nhã Bố Lại đến Bán Đao, đã mất hơn mười ngàn binh lính, tốn vô số tài nguyên sức người lẫn của cải.
290 Da Luật Đảo Dung nói:- Thật ra ta còn có một kế sách, có thể loại bỏ uy hiếp này cho Liêu quốc. Nói tới đây, nàng thầm nghĩ: Thạch Bất Di, thế này coi như ngươi là Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh, cần trải qua chín chín tám mươi mốt nỗi đau khổ.
291 Vả lại hiện tại thì những dân tộc đó dù có người có trí tuệ nhìn ra dụng ý của Thạch Kiên, thì họ cũng sẵn lòng theo ý đồ của hắn. Cái này gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái.
292 Xúc Đấu Si kinh sợ mà nhận lấy miếng ngọc bội. Gã đã tận mắt nhìn thấy Thạch Kiên lấy nó từ trên cổ xuống. Gã liền nói;- Đa tạ. Đa tạ. Thạch Kiên còn nói thêm:- Nhưng bản quan còn muốn phiền ngươi một việc nữa.
293 Nghe được những lời Thạch Kiên nói. Xúc Đấu Si hơi động tâm. Anh ta biết triều Tống rất lớn rất lớn. Nhưng lớn đến mức độ nào thì anh ta cũng không biết.
294 Xúc Đấu Si kinh sợ mà nhận lấy miếng ngọc bội. Gã đã tận mắt nhìn thấy Thạch Kiên lấy nó từ trên cổ xuống. Gã liền nói;- Đa tạ. Đa tạ. Thạch Kiên còn nói thêm:- Nhưng bản quan còn muốn phiền ngươi một việc nữa.
295 Tuy nhiên thông qua một tên lính gác ông ta cũng biết họ hiện đang bị Hắc Hãn dân tộc Hồi Hột đuổi theo. Tình thế thực sự nguy cấp. Bởi vậy sáng sớm hôm này ông ta mang theo đại quân tới nghĩ cách cứu viện.
296 Rồi sau đó lại nghĩ thấy không đúng. Người đưa ra chủ ý này đã tính toán được hắn sẽ vượt qua thành Đại Truân dễ dàng. Dù sao hắn theo đường Túc Châu tiến vào Hồi Hột.
297 Ngọc Tố Phủ cười ha hả:- Cũng tốt. Tuy nhiên Thạch đại nhân không cần nói mọi việc chu toàn như vậy. Bản quan chỉ có một người con gái này. Hơn nữa còn có đồ hồi môn của nàng.
298 Nhưng gã cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, ngay lập tức hiểu được rằng Thạch Kiên đang lừa dối gã. Thạch đại nhân này không phải loại người hung tàn như Nguyên Hạo, nghe nói hắn đã viết một cuốn sách ví người con gái như nước, người con trai như bùn.
299 Lưng Thạch Kiên vì cú ngã vừa rồi mà đau mãi không thôi, hắn đứng lên, tức giận nói:- Ngươi phát bệnh thần kinh sao?Nhưng tiểu cô nương này không có ý buông tha hắn, lại tiếp tục đánh tới.
300 Một trận này, mười bảy vạn đại quân nước Liêu chết bị thương mất hơn một nửa. Còn có mấy vạn người trở thành tù binh của Nguyên Hạo. Trở về chỉ được hơn bốn vạn người.