101 - Ngươi lần trước. . . Không phải đáp ứng bản lão tổ, phải giúp ta tìm một thân thể dị linh căn ưu tú để đoạt xá sao? - Đúng nha. Diệp Không gật đầu nói ra.
102 Lô Cầm sẳng giọng. Diệp Không nói. - Chính là sợ người biết rõ trận pháp, mở trận pháp kia ra, bất luận kẻ nào đi vào phòng của ta sẽ bị một cổ lực lượng cực lớn đẩy ra, nếu như để cho người khác phát hiện ra chuyện này, sẽ hoài nghi ta là tu tiên giả.
103 Dưới ánh mắt xuống dưới, thấy đường cong càng thêm mỹ diệu, eo thon, đường cong khéo đưa đẩy, bờ mông vểnh lên, đúng là quá hoàn mỹ, cho dù là chiếc váy rộng thùng thình cũng không cách nào che lấp dáng người hoàn mỹ ngạo nhân.
104 Diệp Không có chút không tin. - Đã không có độc, tại sao lại khó ăn, thứ này rất dễ dàng no bụng, nên mật độ rất lớn, sợi tương đối nhiều, cần phải nhai nhiều, có lẽ có thể nuốt đấy.
105 - Trách không được ngươi thường cấu kết với các huynh đệ của tiểu Cầm làm bậy, thì ra là một nhà du côn. Hoàng Tuyền lão tổ nói thầm. Diệp Không cũng không để ý tới hắn, nói tiếp.
106 - Còn có loại biện pháp này? Vậy thì quá tốt. Tâm tình Diệp Không cũng buông lỏng, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện. - Lão tổ, có thể xóa trí nhớ về chuyện ta tu tiên, những thứ khác cũng đừng xóa, nàng bảo hôm nay là ngày vui nhất trong đời của nàng.
107 - Kỳ quái, truyện Bát thiếu gia phong lưu thành tánh, mười bốn tuổi đã là khách quen của Tàng Xuân Lâu, tại sao hôm nay tặng không lại không muốn nhỉ? Diệp Không cũng không biết là mình đã nổi danh khắp toàn thành, trốn vào trong góc hẻo lánh, đem phóng hạt giống bỏ vào trong túi trữ vật.
108 Diệp Không ngạc nhiên, Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh tăng tiến phi thường chậm, đợi đến khi Kết Đan, chắc lúc đó râu ria đã bạc rồi. - Lão tổ, lão tổ tông, hắc hắc, tiểu tử vừa rồi đúng là vô lễ, ta xin lỗi ngươi.
109 - Những thứ còn lại đều là rác rưởi, ngươi không nên chậm trễ thời gian, sẽ có trở ngại, lão tổ ta đi ngủ trước, đừng gọi ta a! Hoàng Tuyền lão tổ không để vào mắt, không có nghĩa là hắn chướng mắt, có chút rác rưởi vẫn có thể đào ra bảo bối, Diệp Không từ lúc nhỏ ở địa cầu là cô nhi, khi còn bé không ít lần bới rác rưởi ra, thường xuyên bới ra một đống lớn phế liệu, cầm lấy phế liệu đi bán cũng kiếm được một chút tiền xài vặt.
110 Bà chủ Phong Tứ Nương của Tàng Xuân Lâu biết rõ Thiết đại nhân vì cái gì phát uy, nhưng nàng cũng không thể nói được gì, cho nên nhờ Huynh đệ Lô gia giúp đỡ.
111 Trong Tàng Xuân Lâu, Diệp Không và Huynh đệ Lô gia đã no bụng, rất ít động đũa, nói chuyện phiếm là chính. Kỳ thật Huynh đệ Lô gia cũng không muốn nói chuyện phiếm, đám ông, ăn no phải làm việc mới nhanh tiêu cơm.
112 - Thì ra là Huynh đệ Lô gia, thực xin lỗi a. . . , các huynh đệ nhận được tin trong này có trọng phạm quan trọng của triều đình, chúng ta làm nha dịch cũng rất khó khăn a! Ngữ khí của Thiết Nha Tư mềm xuống, dù sao cũng là quan sai, sao có thể sợ hãi du côn chứ? Cho dù hôm nay đến không, mặt mũi vẫn phải có, bằng không thì truyền đi quan sợ phỉ, vậy thì không cần lăn lộn nữa rồi.
113 Thiết Nha Tư nào dám nói nhảm, không dám thở mạnh đi ra ngoài, không đợi Diệp Không nói xong, hắn đi ra ngoài, cái ót đổ mồ hôi lạnh, trong nội tâm thở dài.
114 - Không tệ không tệ. Diệp Không vội vàng kéo đôi tay không nghe lời kia ra. - Thôi đi. . . , ngươi lại không đi đánh đàn tỳ bà đi, nói gì tới điều khiển với tê rần? Một cô nương đứng ở bên ngoài, không chen vào được liền vung khăn lụa trong tay lên, trong nội tâm căm giận.
115 - Tốt, về sau không nên làm lần thứ hai, đứng lên đi. - Thỉnh Bát thiếu gia trách phạt! Không nghĩ tới Phong Tứ Nương lại không chịu đứng lên, vẫn quỳ trước mặt Diệp Không như trước.
116 Cửa sau của đại gia tộc cũng có người trông coi, nhưng cũng không long trọng như cửa trước, cương vị công tác là một lão đầu, gõ cửa báo tên ra, cửa sẽ mở.
117 Những viên bi nhỏ bọt khí này, mang theo những hạt li ti màu trắng, giống như bụi bậm, biến mất không thấy đâu nữa. Diệp Không nhìn thấy Hoàng Tuyền lão tổ luyện hóa trái cây Khang Lương Thụ, hắn cũng ngứa tay, tay trái vừa nhấc, lặng yên niệm khẩu quyết, một tiểu hỏa cầu xuất hiện trong lòng bàn tay.
118 Diệp Không chưa bao giờ là triết học gia, ở địa cầu cũng không phải là thế hệ thiện lương gì, nhưng hắn không bao giờ tiếp nhận được quy tắc của những tu tiên giả trên Thương Nam đại lục này.
119 - Đừng thế mà, nếu như hắn gặp gỡ một đối thủ có thực lực cường hãn, hậu quả cũng chỉ có chết! Mà ngươi cũng thành người vạ lây, sẽ thành công dã tràng, nếu như bị người ta biết sự tồn tại của ngươi, đến lúc đó ngươi cũng chỉ có một chữ, chết! Ngươi muốn chết cùng hắn sao? Mỗi câu mỗi chữ của tâm ma giống như gõ lên tâm khảm của Hoàng Tuyền lão tổ, trong mắt của hắn càng ngày càng cuồng nhiệt, hô hấp của hắn càng ngày càng ngưng trọng.
120 - Ah, như vậy là tốt rồi, ngươi bây giờ không muốn tiến vào túi trữ vật a? - Không muốn! Nếu Hoàng Tuyền lão tổ không muốn đi trong túi trữ vật, Diệp Không cũng dùng tơ làm thành dây thừng cột pháp khí tiểu kiếm lên hông, ở Thương Nam đại lục võ phong thịnh hành, rất nhiều người đều mang binh khí bên người, Diệp Không treo một thanh tiểu kiếm bên hông, cũng không có gì là khác người, hơn nữa người bình thường cũng không nhìn ra đây là pháp khí tu tiên giả.