1 (Cổ Long - Luận)Người chết rồi, sẽ đi về đâu? Có đến được thế giới khác chăng? Thế giới khác đó là ở đâu? Có thể đầu thai được chăng? Có thể quay trở lại hồng trần chăng?Đương nhiên, trước mặt chẳng phải có một du hồn đang vật vờ kia sao?Bộ y phục màu đen, thân thể gần như trong suốt, dưới chân không mảy may động đậy, trên gương mặt xanh tái là đôi mắt thất thần, hầu như đã khẳng định cái chết của y.
2 (Cổ Long - Luận)Giang Nam. Nhân kiệt địa linh. Sơn thanh thuỷ tú. Nước non ngàn dặm nơi đây đã sinh ra bao nhiêu tài tử?“Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảoSơn sắc không mông vũ diệc kỳDục bả Tây Hồ tỉ Tây TửĐạm trang nồng mạt tổng tương nghi”Bài thơ này ví Tây Hồ với mỹ nhân Tây Thi, do vậy, Tây Hồ còn có thêm một nhã hiệu khác, là 'Tây Tử Hồ'.
3 “Suỵt,. . . khẽ thôi, đừng để cha phát hiện ra, không là chết đấy! ” Liễu Dật vừa nhắc nhở Thập Kiệt Nhất, vừa cẩn thận đi trước mở đường. Nhưng Liễu phủ rộng lớn quá, muốn về được cái hoa viên bé nhỏ của mình, còn phải đi qua hai sương phòng, một ngọn giả sơn mới tới được.
4 (Cổ Long - Luận)Hậu hoa viên. Cái ổ riêng của Liễu Dật. Từ nhỏ đến lớn, dưới sự quản giáo chặt chẽ của cha, y đã cố sống cố chết xin được cái vườn hoa nhỏ này.
5 (Cổ Long - Ngữ)Nghe Thập Kiệt Nhất càu nhàu suốt buổi tối, Liễu Dật chỉ lặng lẽ uống rượu, lòng miên man một câu hỏi: “A Cửu này là ai, sao lại có được 'Bàn Long Ngọc'? Thật bí ẩn quá! ”Trăng lặn sao mờ, ngắm sắc trời đã không còn sớm sủa nữa.
6 (Cổ Long - Ngữ)Tầm tầm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thích thíchSạ noãn hoàn hàn thời hậu, tối nan tương tứcTam bôi lưỡng trản đạm tửu, chẩm địch tha, vãn lai phong cấp?Yến quá dã, chính thương tâm, khước thị cựu thì tương thứcĐọc xong một đoạn, Liễu Dật nhẹ nhàng ngồi xuống, rót cho mình chén rượu.
7 (Cổ Long – Ngữ)Mở bừng mắt ra, cái trông thấy đầu tiên là ánh mặt trời ***i chang, Thập Kiệt Nhất lật mình dậy, vặn lưng một cách lười nhác, ngủ thật thoải mái.
8 (Cổ Long – Ngữ)Bấm đốt ngón tay, đã sang ngày thứ 7. Theo như A Cửu nói, bây giờ lẽ ra tranh đã phải đưa về tới rồi. Thời gian lúc đó đã là giữa ngọ, A Cửu tại sao vẫn chưa trở lại?Liễu Dật trầm tư suy nghĩ.
9 (Cổ Long – Ngữ)Trước cửa Liễu phủ. Một thiếu niên trẻ trung tuổi chừng hai mươi, khuôn mặt anh tuấn vương đầy những ưu sầu, thân hình mảnh khảnh ẩn kín trong bộ trường bào rộng màu xám.
10 Trong cuộc đời, mọi ảo mộng sớm muộn gì cũng thành hư không, sao vẫn phải khổ sở tranh đoạt? Có điều, ý nghĩa của sinh mệnh, vốn lại chính là tranh đoạt.
11 Trên thế giới thật có quá nhiều sự việc kỳ dị, có những sự việc mà ta cho rằng không bao giờ xảy ra, thì nó vẫn xảy ra. (Cổ Long - Luận)Thủy Nhi tiên tử tới đây có phải quay về Thần Môn không?" Liễu Dật nhìn Thủy Nhi hỏi.
12 Trầm mặc, có lúc cố nhiên là đáng quý hơn bất kỳ lời nói nào. Tịch mịch, có lúc cũng đáng sợ hơn bất kỳ âm thanh nào. (Cổ Long - Luận)Trời tối đen như mực, nhưng cả ba người đều cùng nhìn thấy một vật, một đôi mắt, giống như cặp đèn lồng, đó là cặp mắt biết phát sáng, ánh sáng màu lục thẫm, khiến người nhìn cảm nhận được một lực lượng khủng bố vô hình.
13 Hai thanh tuyệt kiếm lẻ loi, hai kẻ tuyệt thế cô đơn, sao lại lôi cuốn nhau đến thế. Hai kiếm khách tuyệt thế cô độc, như hai ngôi sao băng, nếu có gặp nhau, nhất định sẽ va chạm kinh thiên động địa hoa lửa đầy trời.
14 Con người ai cũng có thể thay đổi, có người từ bần cùng biến thành giàu sang, từ người quân tử biến thành kẻ tiểu nhân, từ anh hùng biến thành lũ đê tiện, lại cũng có kẻ từ hào phú biến thành kẻ bần cùng, từ tiểu nhân trở thành người quân tử, từ kẻ đê tiện trở nên anh hùng.
15 Mỗi con người nếu như hết sức đấu tranh, hết mình phấn đấu, toàn lực phản kháng, cho dù gặp bất kỳ chuyện gì đều không hề đáng sợ. Nhưng nếu chỉ ngồi đó mà chờ đợi, đấy mới rất đáng sợ.
16 Kẻ muốn dọa được người, thường thường phải biết dọa ngược lại mình. (Cổ Long - Luận)Dường như con Hồ Ly Tinh này có đầu óc hơn Hắc Hùng Tinh; nếu nói là có đầu óc, cũng không phải là nói thị giảo hoạt, gian trá.
17 Thế gian này bất cứ sự việc gì rồi cũng phải có kết cục, đã có khởi nguồn, thì cũng có kết thúc, vô luận là sự việc gì cũng không ngoại lệ. (Cổ Long - Luận)Sơn động u ám, nói u ám là chỉ tương đối một quãng ngắn ở gần cửa hang, nếu đi sâu vào, có thể phát hiện, nơi này rộng rãi phi thường, hơn nữa lại còn khá sáng sủa.
18 Chết trong tim bất quá chỉ bi thương đến chết lặng, nhưng còn có thể đập trở lại. Giữa sinh và tử, tuyệt không có chỗ cho sự chọn lựa, cũng tuyệt không hề có cơ hội thứ hai.
19 Sự việc trên thế gian này thường thường rất kì quái, những người không muốn nổi danh, lại nhất định sẽ nổi danh. (Cổ Long - Luận)Yêu Hồ dùng tay trái bóp miệng Liễu Dật, nhẹ nhàng thổi vào miệng Liễu Dật một đạo bạch khí, chỉ thấy trong đó có một quả cầu bạch sắc chầm chậm trôi dần, trôi dần, cuối cùng tan biến trong miệng Liễu Dật.
20 Có những bí mật mà người ta không tự hiểu được, có lẽ không phải là thực sự không thấu hiểu, bất quá chỉ vì chẳng tìm hiểu nó cho rõ ràng. (Cổ Long - Luận)Đang lúc hai người lo lắng chạy loanh quanh, chợt một thanh âm quen thuộc truyền lại: "Tín du du, kỷ thời hưu.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 50
Thể loại: Xuyên Không, Võng Du, Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Số chương: 50