61 Một nữ nhân nếu đem lòng yêu mến một người, thì dù người đó là kẻ thế nào thì cũng không phải lỗi của nàng ta!(Cổ Long - Luận)Đại Đao Vương dường như không nghe rõ ràng, tiếp tục hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Bọn theo đuôi con ả đó lại là tứ đại hộ pháp của Ma môn hay sao?"Lang Vương phe phẩy quạt nói: "Thế ngươi nghĩ ai có thể ung dung né tránh quyền đầu của Thập Kiệt Nhất và thần kiếm của ngươi chứ".
62 Một người nếu như dụng tình quá mức, xem ra lại như rất vô tình!(Cổ Long - Luận)Gió không ngừng rít bên tai, Liễu Dật hôn mê dần đi, ở vực sâu bất tận này y không thể chống cự được, sức hút từ lòng đất cứ kéo y xuống, chỉ thấy cảm thấy mơ mơ hồ hồ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
63 Một người nếu yêu thương một người khác, luôn luôn là chuyện thập phần hạnh phúc!(Cổ Long - Luận)Liễu Dật lạc giọng: "Mẹ ơi!" rồi hấp tấp nhảy lùi về phía sau.
64 Ái tình là thứ khó nắm bắt nhất, có lúc thống khổ, có lúc ngọt ngào, có lúc khiến người ta hạnh phúc, cũng có lúc khiến người ta bi thương. (Cổ Long - Luận)"Mùi vị hấp dẫn thật", Liễu Dật vừa giơ miếng thịt rắn trong tay lên vừa tự ca ngợi tài năng nấu nướng của mình.
65 Muốn yêu, cũng cần có dũng khí. (Cổ Long - Luận)Vừa mở mắt, Liễu Dật ngồi phắt dậy, không cảm thấy đau đớn gì, y chết rồi chăng? Hoặc đây chỉ là cơn mộng mị? Vì sao y rơi xuống từ một nơi cao như vậy mà đến một nửa vết thương cũng không có?Liễu Dật quan sát chung quanh, nơi này là một gian phòng đá hình vuông, bốn mặt có khảm bốn viên dạ minh châu ở trên cao chiếu sáng cả căn phòng; trừ bốn viên minh châu đó ra gian phòng hoàn toàn trống không, không có vật gì khác.
66 (Cổ Long - Ngữ)Thất Nguyệt nhẹ nhàng đặt Liễu Dật nằm xuống cho thật thoải mái, rồi nhìn lưỡi chủy thủ y vẫn nắm chắc trong tay cùng vết thương đáng sợ trên cổ tay y, bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi đau quặn thắt, nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào.
67 Vận mệnh là gì? Vận mệnh chẳng phải chính là những sự kiện vốn nằm trong một chuỗi mà ta không nhìn ra được ư?!(Cổ Long - Ngữ)Nơi đây không hề tối tăm.
68 Ái tình là thứ khó nắm bắt nhất, có lúc thống khổ, có lúc ngọt ngào, có lúc khiến người khoái lạc nhưng cũng có lúc khiến người bi thương. (Cổ Long - Ngữ)Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, vật thực trong phòng dần dần giảm đi, nguy cơ tử vong cũng từ từ đến gần hai người.
69 (Cổ Long - Ngữ)"Lão đại, đừng quá đau lòng, đệ thấy Cát Lợi Nhi chỉ nhất thời nóng giận, không quá hai ngày sẽ nguôi ngoai và quay lại thôi mà". Thập Kiệt Nhất cố khuyên giải Liễu Dật, lão đại của hắn mà buồn, hắn tất cũng không thoải mái gì.
70 (Cổ Long - Ngữ)Liễu Dật nhìn thanh hắc kiếm trong tay Lãnh Kiếm, Bi Mộng Kiếm phảng phất có một hấp lực quyến rũ vô hình, mê hoặc Liễu Dật, khiến y từ từ giơ tay ra với lấy thanh kiếm, khoảng cách mỗi lúc một gần hơn.
71 Một người sống trên cõi đời này, cũng có lúc phải làm việc mà mình không muốn. Tạo hóa trêu ngươi, vận mệnh an bài, vô luận là bao nhiêu anh hùng hào kiệt đều không thể thay đổi được.
72 (Cổ Long - Ngữ)Dưới bầu trời an tĩnh đầy sao, bàn tay của vận mệnh chung quy cũng không thể ngăn được sự tàn phá của dòng thời gian cuồn cuộn, cuối cùng đã an bài cho mệnh vận của Liễu Dật, có lẽ, đây cũng chính là nỗi tuyệt vọng vĩnh hằng.
73 (Cổ Long - Ngữ)Ai có thể hiểu nổi nỗi thống khổ của một con người trong khoảnh khắc mất toàn bộ người thân trong gia đình? Nó giống như một thế giới đang hoàn mỹ, bỗng chốc sụp đổ không còn tồn tại.
74 Dù ngươi có không phải là kẻ đa sầu đa cảm, ngươi cũng không thể ngăn tiếng thở dài. Tại sao sinh mệnh mỹ lệ luôn ngắn ngủi?(Cổ Long - Ngữ)Một người từng có được người mình thực sự thương yêu, lúc mất đi người thương, có lẽ người đó thấy tất cả thế gian này đều vô nghĩa.
75 Có lẽ, kết cục và vận mệnh đã được định sẵn trong cõi u minh mà tâm hồn trai trẻ của chúng ta không cách nào biết trước được. Khi câu chuyện này không diễn tiến đúng như ý nguyện, chúng ta không có tư cách để nhớ lại nữa.
76 Có lẽ con người siêu việt hơn tất thảy nhưng phải chịu thời gian ước thúc, khi đến cuối cuộc đời, ngoảnh đầu nhìn lại, ta bỗng phát hiện ngày hôm qua như là giấc mộng.
77 Liễu Dật tiếp lấy, nhìn thật kỹ chiếc khăn được gọi là Vong Hồn này, khăn màu trắng bạc, mềm mại lạ thường, chất liệu không hiểu dệt bằng gì mà không phải trù đoạn hay vải bố, từ giữa phân ra hai mặt đều thêu hình hai con chim điêu ngược chiều với một con rồng bay phía trên.
78 Gặp được người muốn gặp, đó là một niềm hạnh phúc, không gặp được người cần gặp, đó là bi thương. Vì thế, Liễu Dật lúc đó như tan nát cõi lòng. Nàng không phải là Cát Lợi Nhi, chỉ là một người khác có bề ngoài giống Cát Lợi Nhi mà thôi.
79 Liễu Dật và Lang Vương đi vào trong Liên Hoa trấn, dọc đường y kể lại cho Lang Vương nghe những việc đã trải qua trong giấc mộng mười năm, từng lời từng câu làm cho Lang Vương kinh sợ, ngây ngẩn đủ đường, chỉ biết cảm thán cho nhân thế tang thương, đã biến một thư sinh trở thành Chân ma chi chủ.
80 Liễu Dật đứng dậy, tay trái cầm kiếm, tay phải buông thõng sau lưng, nhìn theo bóng dáng Thất Nguyệt khuất xa, tâm trạng thoáng qua một chút chua xót trong tích tắc.