21 (Cổ Long - Luận)Lúc này Liễu Dật từ từ mở mắt ra, cảm giác đầu tiên của y là cảnh vật bốn bề xung quanh rõ ràng hơn hẳn, tự mình dường như có thể nhìn được xa hơn, trông thấy mọi vật rõ hơn, hơn nữa đôi tai của y, dường như cũng thính nhạy hơn trước, những giác quan khác cũng thay đổi khác hẳn.
22 Giữa người với người, sao lại có khoảng cách lớn như vậy? Tại sao lại có những người hèn hạ đến vậy? Tại sao lại có những người kiêu ngạo đến thế? (Cổ Long - Luận)Ra khỏi cửa động, Lang Vương nói với Liễu Dật: "Bích Ngọc Hoa Kiếp Chỉ nương theo kinh mạch đến các huyệt đạo mà xuất ra chỉ pháp, vì thế mà cũng làm bản thân ngươi bị thương, ngươi luyện càng cao, kinh mạch huyệt đạo của ngươi lúc ấy càng đau đớn, nhưng nếu luyện đến tầng thứ bảy thì nó đúng là một thứ chỉ pháp lợi hại phi thường.
23 Cuộc sống vốn là niềm vui, phong phú biết bao, náo nhiệt biết bao, cho dù trong cuộc sống của một số người không có được niềm hoan lạc triền miên, dù sao ở một lúc nào đó cũng có thể hưởng được niềm vui nhẹ nhàng yên tịnh.
24 Khi một cá nhân một khi quá nổi tiếng thì khó tránh khỏi rước quá nhiều phiền phức vào mình, nếu hắn muốn hoàn toàn thoát khỏi những phiền não này, cách triệt để nhất chỉ có một phương pháp đó là "chết".
25 Vô luận việc gì rồi cũng có kết thúc. Việc càng dài dòng phức tạp, thì kết thúc càng đột ngột, bất ngờ. (Cổ Long - Luận)Lại nói Liễu Dật, Thập Kiệt Nhất sau khi rời khỏi Phong Ma Trấn, khoái mã phi như bay trên đường, hướng thẳng đến nơi ở của Mạc Anh tại Miêu Cương, chỉ trong khoảng thời gian ba thời thần, đã đến được vị trí Lang Vương đã chỉ sơ lược.
26 Một người bên ngoài càng tỏ ra vui vẻ thoải mái, thì bên trong lại thường rất cô độc. (Cổ Long - Luận)Chưa kịp gặp mặt xem A Cửu sống chết ra sao, Liễu Dật đã bị Mạc Anh sai đi hái lá thuốc, còn Thập Kiệt Nhất thì cho trở về làm công việc hộ hoa sứ giả như ý muốn của hắn.
27 Bóng trăng lung linh đáy nước, hẳn bạn có thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ là, đợi đến khi bạn muốn bắt lấy nó, bạn không chỉ chắc chắn rơi mình vào khoảng không, hơn nữa có thể rơi xuống nước nữa (Cổ Long - Luận)Chỉ có kẻ chuyên leo núi mới có thể bám theo nàng được thôi.
28 Ánh sao tuy mờ nhưng vĩnh hằng, ánh lửa tuy ngắn nhưng mãnh liệt. Ái tình không có điều kiện, cũng không thể giải thích, si mê, cuồng nhiệt. (Cổ Long - Luận)Liễu Dật định thần lắc mạnh đầu, bối rối hỏi: "Này, bộ trên mặt huynh có gì à?"Cát Lợi Nhi cũng lúc lắc đầu, cười nói: "Không, không có gì.
29 Mỗi cá nhân khi cùng ở với người thân thiết nhất của mình, thường cảm thấy một thứ tịch mịch thê lương nào đó. Nhưng thứ thê lương, tịch mịch này, không phải là tịch mịch chân chánh, thê lương chân chánh(Cổ Long - Luận)Sự tĩnh mịch cuối cùng cũng kết thúc.
30 Có phải người càng thông minh, thì càng dễ dàng làm điều ngu ngốc không?(Cổ Long - Luận)Cát Lợi Nhi hình như đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát phát ra từ cái nấm lạ, liền quay đầu lại hỏi: "Mùi gì vậy?"Liễu Dật nỗ lực đào bới, lắc đầu đáp: "Huynh cũng không biết, do vật này phát ra, huynh nghĩ nó rất ngon, đang đào rễ nó đây.
31 Sao những chuyện nên quên đi lại luôn không thể nào quên được? Những chuyện cần nhớ, lại không thể nhớ được?(Cổ Long - Luận)Cát Lợi Nhi cười hì hì: "Thôi được rồi, đừng có bủn xỉn như vậy nữa, chẳng phải đó chỉ là một cây nấm sao? Hãy mau đi tìm thảo dược đi, tìm đủ rồi về nhà muội sẽ nấu canh nấm cho huynh ăn.
32 Bởi vì những điều mà con người thực sự sợ hãi, thường đều không phải là bản thân của sự vật mà chẳng qua chỉ là tưởng tượng về sự vật ấy mà thôi. (Cổ Long - Luận)Lúc xuống núi đã là buổi chiều, tuy tiết trời có đôi chút oi bức, song xuống núi quả thật là nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
33 Nếu như một người có thể chung sống với người mình yêu, dù là ở trong ngôi nhà chật hẹp cũng hơn sống trong nhà cao cửa rộng. (Cổ Long - Luận)Thập Kiệt Nhất bưng một bát to đi thật nhanh từ trong ra, bộ dạng như đã hai ngày rồi chưa ăn gì vậy.
34 (Người hai mặt, hoa tặng cho ai? )Trên đời này liệu có sức mạnh nào đáng sợ hơn sức mạnh của tình yêu?(Cổ Long - Luận)Phải tận hết sức Liễu Dật mới mở được mắt, bật tỉnh vùng dậy, cảm giác toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hơi thở hồng hộc.
35 Nếu trông thấy đóa hoa trong tay mình héo úa, trong lòng khó mà tránh khỏi nuối tiếc, thậm chí sẽ cảm thấy có một nỗi buồn không nói thành lời (Cổ Long - Luận)Đi cùng với Cát Lợi Nhi đến phía sau ngôi nhà cỏ, Liễu Dật liền hỏi: "Sao lại đến đây làm gì?"Cát Lợi Nhi tươi cười, lấy cái xẻng bên cạnh đó bắt đầu đào.
36 Muốn yêu cũng cần phải có dũng khí. (Cổ Long - Luận)Liễu Dật đứng dậy buông một tiếng thở dài, tay phe phẩy quạt rồi khẽ mỉm cười: "Sao Cát Lợi Nhi lại ngốc như thế? Nếu mất muội rồi, sau này ai sẽ nấu các món ngon cho ta?"Đôi mắt chàng ngấn lệ nhìn Cát Lợi Nhi một cách trìu mến.
37 Chỉ có tình bạn thực sự mới mãi mãi sáng trong, mãi mãi tồn tại. (Cổ Long - Luận)Hương trà thật là thơm. Đúng là trà ngon, trà ngon. ", Liễu Dật vừa thưởng thức vừa khen trà của Thủy Nhi.
38 Cho dù ai làm sai chuyện gì, đều phải trả một cái giá. Làm sai đều phải bị trừng phạt, cho dù là ai cũng vậy cả thôi. (Cổ Long - Luận)Chỉ thấy Đại Đao Vương chổng một chân lên trời, liên tục co giật và bốc khói đen.
39 Con người trong thế giới giang hồ giống như một cành hoa vậy, muốn nở muốn tàn, muốn hợp muốn tan, đều không do mình quyết định được. (Cổ Long - Luận)Uốn uốn cái lưng, dụi dụi hai mắt, Liễu Dật từ trên giường nhảy xuống.
40 Trên chiến trường, trong mối quan hệ giữa sự sống và cái chết, người càng sợ chết, ngược lại sẽ chết càng nhanh, cũng giống như một sòng bạc, người càng ít tiền, càng sợ thua lại thường thất bại nhất.