1 Trên bầu trời, hai đạo nhân ảnh đứng đối diện cách nhau hàng ngàn dặm. Trong đó một đạo thân ảnh, cước đạp trên thất thải tường vân, toàn thân không ngừng tản phát hào quang mang kim sắc nhu hòa.
2 “Lục sư huynh, cửu sư đệ, các người đừng óan thán nữa. Chuyện này cũng chẳng trách chúng ta được, ai bảo tổ sư đặt ra quy củ nghiêm ngặt như vậy? Yêu cầu quả thực là, thực là.
3 Linh Chi Tử nói:
"Ngươi đừng nhắc lại việc đáng xấu hổ năm đó nữa. Phi kiếm bảo bối của đại sư huynh bị ngươi vãi bẩn ra làm huynh ấy dùng tam muội chân hỏa luyện chế mất một năm mới khôi phục được.
4 Hải Long mắt nhìn xuống núi chỉ thấy toàn mây mù, nó hy vọng Linh Ngọc Tử có thể trở về nhanh một chút, như vậy mình có thể biết được Trương Hạo có bình yên về đến nhà hay không? Mấy lần chứng kiến Linh Thông Tử bọn họ thi triển đạo pháp, hắn đối với pháp thuật thần kì này đã sinh ra hứng thú không nhỏ.
5 Hải Long ngây ngốc gật gật đầu, nói:
"Đa tạ sư tổ ban ơn đạo hào, sau này con nhất định sẽ cố gắng. "
Đạo Minh chân nhân phất tay, nói:
"Các ngươi quay về đi.
6 Hải Long đầu tiên vẫn đờ người ra, sau đó mới nổi giận đùng đùng nhìn Linh Phi Tử:
"Ta không phải là cái ống nhổ gì cả, đạo hào của ta là Đàm Vũ. Linh Phi Tử sư thúc, nàng thật là xinh đẹp! Chắc phải đến năm mươi tuổi rồi nhỉ.
7 Hải Long biết, nếu bây giờ mình rút mảnh đá kia ra e là Tiểu cơ linh sẽ chết ngay lập tức, rơi vào thế bế tắc đành phải cẩn thận ôm Tiểu Cơ Linh vào trong ngực, lấy hết tốc độ mà chạy nhanh về hướng Ma Vân bình, vì quá lo lắng nên hoàn toàn phát huy ra hết tiềm lực.
8 " Chi Chi, Chi chi. ” Tiếng kêu quen thuộc vang lên, Hải Long ý thức được liền hơi nghiêng mình, chuyển tới bên cạnh một cây đại thụ. Nhưng là, không giống với thường ngày, hôm nay cũng không có …………Hải Long khi phát hiện ra, phản xạ của mình là đưa tay ra sau lưng, nhưng hôm nay cái túi đúng là trống trơn không có gì.
9 Chạy ra cửa phòng, Hải Long kinh ngạc khi phát hiện ra các vị sư phó của mình so với mình còn đến trước, mà trên Ma Vân bình lúc này có hai người bình thường hắn chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng từ hình dạng có thể nhận thấy đây chính là đệ tử của Liên Vân Tông.
10 Hải Long gật gật đầu nói:
” Tiền bối, ngài nếu không phải là một nhân vật của Liên Vân Tông, tại sao lại một mực ở nơi này? Nơi này Thất thập nhị phong không phải đã bị Liên Vân Tông dụng pháp trận đặt cấm chế hay sao? Người nhất định thuộc một trong bảy đại tông phái? Tổ sư ta tựa hồ rất tôn kính ngài.
11 Nghe Linh Vân tử nói xong, sắc mặt của Đạo Minh chân nhân càng thêm trầm xuống:
“ Các ngươi giỏi lắm bây giờ đã có thể làm chủ được mọi việc rồi. Ngưng lộ dịch trăm năm mới có được ba tích, các ngươi lại có thể dễ giao cho người ta như vậy, các ngươi có biết hay không ngưng lộ dịch này có thể…”
Dừng lại một chút, Đạo Minh tử từ trong mắt lãnh quang xuất hiện nhìn Linh Vân tử nói:
” Các ngươi không hỏi, tự chủ trương đem Ngưng lộ dịch ra ngoài, lại còn thu nhận lại cái gì.
12 Thiên Thạch trong lòng chấn động, thầm nghĩ mình làm sao vậy, hơn hai ngàn năm tu vi, như thế nào còn có thể vọng khai sát giới đây? Đã thế đối phương lại chính là môn hạ đệ tử của mình, ý niệm vừa động hắn liền muốn thu hồi, nhưng khi pháp lực chỉ còn cách Hải Long chưa đầy một thước, dị biến đột nhiên xảy ra, một đạo quang mang màu đên từ trong lòng ngực Hải Long phiêu nhiên xuất hiện, chợt đón nhận pháp lực của Thiên Thạch đạo tôn, trong phút chốc quang mang màu đen hoá thành ngàn vạn đạo ánh sáng mờ ảo, mọi người chung quanh chứng kiến lập tức loạn thần hoa mắt, một cỗ pháp lực mênh mông tinh thuần xuất hiện, năng lượng toả ra khí phách tràn ngập vô cùng làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác không thể chống đỡ được, một thanh âm già nua trầm thấp vang lên
“ Chớ có đả thương hắn.
13 Thân thể Hải Long lúc này vẫn còn tốt lắm, hết thảy cơ năng đều rất bình thường, chỉ là trong cơ thể pháp lực đã tiêu hao gần hết, tinh thần lực bị tổn thất quá lớn, tâm trí bị chút kinh động cho nên mới bị hôn mê.
14 “ Sư phó, ngài chờ một chút. ” Linh Ngọc tử cản Đạo Minh chân nhân.
Đạo Minh vốn … thương yêu nhất chính là đệ tử mình, mỉm cười nói” còn có chuyện gì sao?”
Linh Ngọc tử do dự một chút nói:
” Sư phó, ngài, ngài có thể hay không đừng trừng phạt Đàm Vũ, đứa nhỏ này a! sau này chúng đệ tử nhất định giáo dục hắn tốt hơn.
15 Nghe thấy quái nhân nói cảnh giới của mình đã tăng lên, Hải Long nhất thời mừng rỡ, hai tay vận pháp quyết, đem tinh thần lực tập trung trên người, quát to:
” Thuận phong nhĩ, nghe lệnh, Di, ta, ta như thế nào mới Phục Hổ sơ kì a! cái này không phải quá thấp sao.
16 Hải Long hơi ngẩn người, cả giận nói:
“Tử bàn tử (mập ú), ngươi thách ta. ”
Hung hăng chằm chằm trước mặt sư tổ, Hải Long biết, đây là mình nguyện ý nhượng bộ, xét trên mọi khía cạnh đều là do Đạo Minh chân nhân, nên căm giận nói:
“Ta sẽ không thu lại, ngươi hãy chờ đến đó đi.
17 Hải Long vội vàng giơ tay ra, thèm thuồng nhìn hai kiện pháp bảo ở giữa không trung. Đạo Minh mỉm cười, tay phải điểm ra, bát quái màu đỏ trên không rơi xuống một cách khéo léo, đã nằm gọn trong bàn tay Hải Long lúc nào, đột nhiên Đạo Minh chân nhân búng ngón tay một cái, thanh quang chợt lóe lên, lòng bàn tay Hải Long tự nhiên rách một đường, máu tươi tuôn ra.
18 Linh Thông Tử nói:
“Đúng vậy! Chúng ta tới nơi này đã lâu. Bất quá Liên Vân tông chúng ta có tổ huấn là không thể tùy tiện rời đi khỏi nơi này. Có lẽ tu đạo thành tiên chính là mục đích cuối cùng của chúng ta a.
19 Đạo Minh chân nhân gật đầu, đáp:
“Ta cũng mới nghe sư phó nói mấy hôm trước. Mở tiên trận ra lần này là bởi có hai vị tổ sư chuẩn bị xuất ngoại. Ba năm trước khi phong ấn Tiếp Thiên Phong, tông chủ đã thu được một cái phong linh trát, linh trát này chính là cách để người tu chân liên lạc với nhau, người có công lực thâm hậu có thể không bị pháp trận ràng buột.
20 Linh Ngọc Tử nhìn Hải Long hâm mộ, nói thầm:
“Tiểu tử, lần này ngươi thật có phúc, chờ tí, để ta lấy Thất Tu kiếm cho ngươi. ”
Nói xong, chạy nhanh về phòng Linh Thông Tử.