1 Lý Nông buồn bực gãi gãi đầu, rầu rĩ nhìn hành lý.
Tốt nghiệp đại học đã hơn 3 tháng, không tìm được việc làm, lại bị ký túc xá đá ra, chẳng còn chỗ ở.
2 Đoan Mộc đứng ngay cửa phòng nhìn Lý Nông nói: “Xin đưa giấy giới thiệu cho tôi. ”
“Giấy giới thiệu?!” Lý Nông sửng sốt, cho thuê phòng còn đòi giấy giới thiệu?
Đoan Mộc nhìn Lý Nông bằng nửa con mắt nói: “Không có giấy giới thiệu làm sao cậu biết đến đây thuê hử?”
Lý Nông vỗ vỗ đầu, bực mình đưa tờ quảng cáo cho Đoan Mộc.
3 Giọng nói kia cứ dán chặt vào cửa, khiến người khác có ảo giác là nó sẽ ngay lập tức luồn lách qua khẽ hở mà vào….
“Xin — xin — ngươi… mở — cửa — ra — ra —— “
Giọng nói như nhúng nhường cầu xin, nhưng lạnh lẽo đến mức khó chịu.
4 Lý Nông tắm rửa xong, bước vào phòng của mình.
Nổi gân xanh!!
Trên cái giường đơn nhỏ bé của cậu lại đang nằm một con mèo vàng vằn đỏ mập lù!
Xăm xăm bước đến, đá con mèo mập đang kho kho ngủ kia sang mép giường, cố vặn vẹo leo lên, tắt đèn, ngủ!
“Meo meo “
Kêu lên làm nũng.
5 “Chủ nhà trọ!! —— Tại sao không có nước nóng thế?!” Lý Nông quấn một cái khăn tắm in hình chuột Mickey đứng ở hành lang lầu hai, tay nắm lấy bao lơn bằng sắt mà oán giận.
6 Lý Nông chầm chậm mở mắt ra, cố chớp vài cái, mới có thể từ trong mơ màng nhìn rõ lại. Quay đầu qua thấy Đoan Mộc đang ngồi ở mép giường. Doãn Hàm thì đeo kính, ngồi trên bàn làm việc nhìn cậu.
7 Đoan Mộc dẫn hai người ra khỏi tiệm sách.
Người đẹp yêu quái bắt đầu đe dọa: “Đừng làm phiền ta!”
Đoan Mộc tránh chị ta trong một khoảng nhất định.
8 Đầu tiên là giới thiệu về các mỹ nhân một chút.
Người đẹp tóc ngắn sáng chói như mặt trời kia tên là Sơ Lâm. Người đẹp tóc dài thẳng mượt, khí chất ung dung rất ra dáng trí thức gọi là Ôn Như.
9 “Ôi! Đau quá —— “
Lý Nông vừa mặc áo ngủ vừa ôm ngực tìm hộp thuốc: “Băng cá nhân… băng cá nhân…” Vùng trước ngực chỉ cần vải áo chạm nhẹ vào cũng đau đớn khó chịu.
10 Âu Lâm che mặt hừ một tiếng, kêu thảm: “Thật bất nhân quá mà!! Vì sao không cho bạn gái ngủ lại chứ?!”
Đoan Mộc vẫn cứ cười tít mắt nói: “Cũng không phải là không được nha.
11 Người đẹp yêu quái vẫn túm chặt cổ Lý Nông, Người đẹp nhỏ cũng nắm xít xao cổ chân. Lý Nông ngày hôm nay cuối cùng cũng đã biết cái gì gọi là nước sôi lửa bỏng, cái gì gọi là sống không bằng chết.
12 Cuối tuần, không đi làm, tâm trạng đương nhiên tốt rồi.
Lý Nông xếp chăn cất vào tủ, thay quần áo nghiêm chỉnh rồi bước ra phòng ngoài, thấy dưới lầu có một đám người mặt lạnh như tiền.
13 Thời gian cứ bình thản trôi qua, ngày ngày cùng Doãn Hàm đi làm, cùng trở về, cùng ăn, thỉnh thoảng còn bị mọi người cười nhạo khi nhìn thấy cái khăn kỳ quái lúc tắm chung với Doãn Hàm, còn ngủ cùng với Doãn Hàm….
14 “Ngài khẳng định là quyển sách đó có ở cửa tiệm này ạ?”
“Chỉ duy nhất tiệm này bán nó. ”
“Vậy ngài chờ một chút, để tôi gọi điện hỏi chủ tiệm. Bé Thịt, em ngồi hầu chuyện cùng ông đây một chút.
15 Tiếng cửa mở rộng khiến Doãn Hàm giật mình tỉnh giấc, cậu day day đôi mắt có chút mỏi mệt: “Chủ nhà trọ, anh về rồi. ”
Lý Nông bị gió thổi lạnh bất ngờ nên thoáng rùng mình.
16 Yếu ớt tựa vào lòng Doãn Hàm, bao nhiêu đau nhức toàn thân đều biến mất. Nhưng sức lực như vừa thoát đi hết, tạm thời vẫn chưa khôi phục lại.
Doãn Hàm cảm thấy hơi thở của Lý Nông đã ổn định, hỏi: “Bé thịt, còn đau hay không?”
Lý Nông lắc đầu, vẫn vô lực như cũ, cứ nằm mãi trong lòng Doãn Hàm.
17 Tuy rằng Đoan Mộc nói là “qua vài ngày nữa” thì bọn họ có thể ra ngoài. Nhưng anh ta và họ Hình khi trời vừa tối đã rời đi. Thâm Phong cũng về lại phòng của mình.
18 Máu nóng từng từng giọt rơi xuống sàn nhà bằng xi măng. Lý Nông yếu ớt, trước mắt đã biến thành màu đen.
Cậu sắp chết….
“Doãn … Hàm…”
Dù biết bây giờ có gọi cũng chẳng thể gặp được.
19 “Thâm Phong, cảm ơn ngài, ngài đã cứu tôi hai lần…” Lý Nông nắm lấy tay của Thâm Phong.
“Ha ha. . . ” Thâm Phong vỗ vỗ đầu của Lý Nông, như anh trai đang dỗ dành em mình: “Trước giờ chắc chưa gặp phải chuyện như vậy? Nên rất sợ hãi đúng không?”
Lý Nông cảm động muốn bổ nhào đến, nhưng bị Doãn Hàm kéo áo lại.
20 “Sau đó? Tiểu Nông lại vào bệnh viện à?”
Từ ngoài trở về, Đoan Mộc thân thiết sờ sờ đầu Lý Nông: “Bé Thịt đáng thương quá… cứ bị thương mãi thế ”
Lý Nông bực mình né đầu mình ra khỏi tay của anh ta: “Không phải đâu nha! Lúc Doãn Hàm gọi cấp cứu thì ngọn lửa đen kia đã trị thương cho tôi rồi.