161 Tiểu Quyên kia cũng là người thông minh lanh lợi, nàng tranh thủ thời gian liền dập đầu Diệp Không nói: - Mong Bát thiếu gia làm chủ cho chúng ta.
162 Diệp Không có chút hứng thứ hỏi kỹ. Sau khi Hoàng Tuyền lão tổ giảng xong, hắn biết biết được, thì ra đây chỉ là truyền thuyết. Ở trước đây cực lâu, có một câu chuyện của Ả Rập, đó là cố sự về Alibaba… Nói đùa hay sao, truyền thuyết là như thế này, ở một thời đại vô cùng xa xưa, có một chiến sĩ Ảnh tộc nghiên cứu ra một loại linh dược có thể dịch cân tẩy tủy, có thể giúp cho người bình thường cũng có được linh căn nghịch thiên.
163 Mãi lâu không rời ánh mắt khỏi thân thể nàng, trong lòng Diệp Không mọc ra một cái ý niệm, hắn không áp chế được, cuối cùng một cỗ nhiệt khí mọc lên từ dưới bụng hắn.
164 - A. Đầu gối Hồ Tài Kiền bị đá vào, chẳng qua cũng chỉ lảo đảo một chút, cũng không có quỳ xuống. Quỳ xuống? Hồ Tài Kiền thầm nghĩ, ta không nghe lầm chứ? Miệng xin lỗi là quá đủ rồi a, lại còn phải quỳ xuống trước mặt tiểu tử miệng còn hôi sữa này sao? - Cha! Mà khi Hồ Tài Kiền quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt ác liệt cùng ánh mắt khẩn cầu của lão ba.
165 Việc này Diệp Không đã xử lý xong, Liễu Trường Thanh vui vẻ mang Tiểu Quyên đi mua phòng, đi nha môn đăng ký hộ khẩu. Những chuyện này đều không cần Diệp Không phải lo lắng, chuyện tình cơ bản đã xong xuôi, Diệp Không chuẩn bị ra khỏi thành tu luyện.
166 - Cái hầm đó ở chỗ nào? Hoàng Tuyền lão tổ điều khiển phi kiếm bay một vòng quanh lồng giam bằng cỏ, thở dài nói: - Năm đó nơi đây là một thôn nhỏ, cũng không có ít người, ta giết xong một tu sĩ dị tộc liền bay về đây, lặng lẽ trốn trong hầm của một gia đình.
167 Chẳng qua Hoàng Tuyền lão tổ lại mắng lên: - Tên gia hỏa ngươi không an phận, đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ gì? Diệp Không ngạc nhiên nói: - Ba tháng, ta quay trở lại thăm lão nương, trấn an bà một chút, chuyện này có gì không đúng? Hoàng Tuyền lão tổ nói nhanh: - Ngươi muốn trở về cáo biệt cùng các nàng, sau đó ra ngoài hành tẩu một phen, ta nói đúng không? Diệp Không bị Hoàng Tuyền lão tổ đoán trúng tâm tư, hắn cười, cũng không biết xấu hổ liền mặt dày thú nhận nói: - Đúng vậy, ngươi xem hiện giờ ta đã có năng lực tự bảo vệ chính mình, nên đi ra ngoài một chuyến để giải sầu nha.
168 Diệp Không không kiêu ngạo không siểm nịnh cười nói: - Đoạn thời gian trước là bao lâu? Một năm trước đây ta đã bắt đầu tu luyện ở đây.
169 Hồn phiên là vũ khí của đại đa số Tu ma giả hoặc tu sĩ dị tộc thường dùng, nguyên nhân rất đơn giản, giá trị chế tạo rẻ tiền mà uy lực lại cường đại.
170 - Có chút bất đồng. Hoàng Tuyền lão tổ kiến thức rộng rãi, giảng giải: - Hồn phiên này hút linh hồn vào cần phải luyện hóa để biến thành lệ quỷ, nếu như người hút vào một lúc quá nhiều hồn phách, muốn luyện hóa sẽ tốn rất nhiều thời gian.
171 Nghe Diệp Không nói xác định, Hoàng Tuyền lão tổ vội vàng hỏi: - Ở đâu? Diệp Không vỗ vai Hoàng Tuyền lão tổ, nói lời thấm thía: - Tiểu bằng hữu, cái đó gọi là mắt mù không thấy Thái Sơn.
172 Diệp Không đạp vào pháp khí thú cốt muốn rời khỏi. Thế nhưng hắn lại bị Hoàng Tuyền lão tổ nắm lấy ống tay áo: - Tiểu tử, ngươi đừng chạy a, chúng ta là bạn tốt đồng sinh cộng tử mà, làm sao ngươi có thể nhẫn tâm vứt bỏ lão tổ ta để chạy trốn? Diệp Không vừa định nói, ngày đó ta gặp tu sĩ Man tộc Hạ Huy thì ngươi cũng thấy chết mà không cứu đó sao? Lại nghe Hoàng Tuyền lão tổ tiếp tục nói: - Ít nhất ngươi cũng phải đứng cạnh động viên hò hét, cố gắng cho lão tổ ta chứ.
173 - Con gián thì có gì là tốt? Óc ngươi bị heo ăn rồi thì có. Diệp Không hừ nhẹ một tiếng cũng nhìn lại con gián. Hiển nhiên con gián này cũng con gián khác có chỗ bất đồng.
174 Bề ngoài Hoàng Tuyền lão tổ dường như rất thích thấy bộ dáng thất vọng của Diệp Không, lão cười vô cùng vui vẻ. - Chỉ có thể sinh một ổ thôi sao, vậy một ổ nhiều ít thế nào? Diệp Không thuộc về loại người không hết hy vọng sẽ không chết tâm, mọi thứ đều muốn hỏi đến cuối cùng.
175 Phi hành trên thành vào ban đêm, Diệp Không cũng không để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện, hắn thuận lợi bay vào nội thành, đi tới một địa điểm vắng vẻ ở gần Diệp phủ rồi hạ xuống.
176 Hoàng Tuyền lão tổ bị hắn mắng té tát không nói nên lời, tròng mắt trắng dã đảo vài lần, cuối cùng hừ một tiếng: - Ta không tranh cãi cùng với ngươi, hạt châu này sớm muộn ta cũng sẽ nghiên cứu ra, ngươi không muốn hỗ trợ cũng đừng khiến ta bị chậm trễ.
177 - Thiếu gia, ngươi bái kiến di nương? - Mới đi từ chỗ đó ra! - A, ta cũng vừa mới đùa giỡn cùng Tiểu Cầm đấy. - Ta biết rồi. - Á! Thiếu gia, ngươi làm gì vậy? - Đương nhiên là trở về phòng.
178 Khiến cho Diệp Không không nghĩ tới là đột nhiên Lô Cầm phun ra một câu: - Tiểu Hồng tỷ nói… nam nhân động tâm tư như vậy mới thực sự ưa thích.
179 - Ha ha, vậy ngươi sinh cho ta trước. Diệp Không trượt tay từ sau lưng Tiểu Hồng xuống dưới. - Nào, đừng làm bậy. Tiểu Hồng uốn éo eo muốn tách tay Diệp Không ra, thế nhưng tay Diệp Không lại trượt theo đường cong trên cổ nàng xuống, đầu ngón tay đặt vào nơi nóng nhất ở giữa đùi.
180 Thế nhưng sau đó Lô Tấn nói một câu khiến cho hắn đè nén ý định trong lòng. Lô Tuấn nói thêm: - À, nghe những dân chạy nạn nói, đám thần tiên kia đều mặc quần áo Man tộc, nếu như Bát thiếu gia đi thì phải cẩn thận một chút.