121 - Nhị thái thái thường xuyên vụng trộm đi ra ngoài vào lúc nửa đêm, cả đêm không về ngủ sao? - Không có, chỉ có gần đây, những tháng trước rất ít. Tiểu Hồng đáp.
122 Mà chất lỏng trong thân thể nữ tử được ân trạch, có thể nói là trị được bách bệnh, không bệnh thì cường thân, dinh dưỡng bổ dưỡng, thanh xuân vĩnh trú, còn bổ sung mỹ dung, nếu so với cái gì đắp mặt nạ vàng, làm đẹp bằng tinh trùng trên địa cầu, còn tốt hơn nhiều.
123 Diệp Vũ sau một hồi thêm thắt vào câu chuyện, Diệp Văn căm tức, trong lòng của hắn đối với tên ngu ngốc này cũng tràn ngập ghen ghét và khinh bỉ, lập tức mang theo Diệp Vũ đi tới, tới đây làm gì? Đương nhiên là cảnh cáo Diệp Không một chút, không được dây dưa với tiểu Hồng! - A, là Nhị ca Tam ca.
124 - A? Thực sự có chuyện? Diệp Không cũng không nghĩ tới, hắn vốn tưởng rằng hai người này trong nội tâm bất mãn với việc tiểu Hồng đi tới đây, cho nên đi đến đập phá quán, nhưng lại không nghĩ tới thật sự có chuyện.
125 Trần cửu nương thấy tình thế không đúng, cũng vội vàng khuyên bảo. - Không nhi, tiểu Hồng dù sao cũng là nha hoàn của người ta, ngươi không cường lưu.
126 Tam thái thái run tay lấy mảnh lụa che miệng. - Lão Bát, tiểu tử ngươi cũng quá bá đạo, người ta ngồi lên ghế của ngươi mà ngươi đã đánh người ta, nếu như nằm lên giường của ngươi một chút, vậy ngươi sẽ giết người sao? Tam thái thái này cũng không phải hảo tâm, Diệp Không không có để ý tới nàng, đá một cước lên người Diệp Vũ.
127 Nàng co quắp người lại, hai tay ôm lấy đầu gối, cúi đầu nhỏ giọng nói. - Thật sao? - Đương nhiên là thật! Diệp Không nói những lời này, miệng đã dán lên vành tai nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào khe hở giửa ngực của nàng, thấy cái cổ nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng, rung động lòng người.
128 Diệp Không vốn định nói là giả, nhưng thấy nàng cảm động, nên cũng nhịn xuống, cười nói. - Trong lòng ta, quyển bí tịch này làm sao có thể so sánh với tiểu Hồng tỷ chứ, cho nên ta chuẩn bị hai quyển.
129 - Bát thiếu gia! Tiểu Hồng cầu khẩn nhìn Diệp Không. Mà ngay cả Trần cửu nương cũng rất khẩn trương nhìn Diệp Không, dù sao đối diện với người khống chế thật sự của Diệp phủ, nàng làm sao có thể không khẩn trương? - Không có việc gì, vội cái gì, ăn cơm như trước đi! Diệp Không tùy tiện thu tay khỏi quần lót của tiểu Hồng, sau đó dựa lưng vào ghế, thầm nghĩ, nếu có điếu xi gà, lại mang kính mát, vậy thì thoải mái hơn.
130 Tiếng Lô Cầm tuy nhỏ, nhưng Nhị thái thái lại nghe đại khái, có chút giật mình nhìn tiểu nha đầu, nha đầu kia rất thông minh lại có biện pháp, một hai câu đã nói ra tình thế phức tạp, tiêu điểm của mâu thuẫn, lại có thể thuyết minh, lại còn đơn giản dễ hiểu.
131 - Buông ra! Để cho ta đi! Ngươi là đồ lừa đảo! Diệp Không không để ý tới nàng, tay vỗ túi trữ vật, lấy ra một khối linh thạch, đặt lên Linh Tu Tọa Trận.
132 Trong mắt Nhị thái thái hồ nghi, buông cây gỗ xuống. - Nhị thái thái, kỳ thật ta vì hoàn thành nhiệm vụ của ngài, vì lấy tín nhiệm của hắn, lúc này mới cố ý tiếp cận bọn họ, Nhị thái thái, kỳ thật nô tài rất ủy khuất, lại bị tiểu tử kia khinh bạc, còn phải làm bộ vui vẻ.
133 - Đều là quyết định chính xác? Ít dát vàng lên mặt mình, muốn ta nói, quyết định chính xác nhất chính là bắt nàng lại, dùng Sưu Hồn Đại Pháp. Diệp Không lắc đầu, cười nói.
134 - Hỗn đản này, để cho ta lăng nhục, ta ở trước mặt hạ nhân không ngóc đầu lên được, còn phải ở trước cái mặt xấu xí của mẫu thân hắn giả vờ thân mật, đây chính là ủy khuất lớn nhất này của ta, ta muốn cho bọn chúng trả giá thật nhiều! - Vậy ngươi muốn đối phó bọn chúng thế nào? Trần Thanh Phương nâng hai chân của Nhị thái thái lên, đã bắt đầu động tác.
135 Nhưng ai biết Diệp Không một cước đá văng nàng ra. - Loại nữ nhân rắn rết như ngươi, ta có thể tha mạng cho ngươi sao? Hắc hắc, không cho ngươi mặc quần, là cho bằng hữu nhiều năm của ta chưa xem, muốn nhìn một chút.
136 Cuối cùng lại nói về hai nhi tử của Nhị thái thái, Diệp Văn Diệp Vũ, hai người này quá thảm, lão nương bị chết đã ném mặt mũi Diệp phủ đi, cho nên mặc kệ nội viện ai lên đài, cũng không cho bọn họ sắc mặt tốt.
137 Diệp Không lại nói. - Lão tổ, ta thấy ngươi nên đi vào trong tiểu kiếm đi, ta muốn đi ra ngoài, tiểu Hồng bình thường sẽ không tới quấy rầy ta, hôm nay lại đẩy cửa, cũng không biết là có chuyện quan trọng gì.
138 Trông thấy Diệp Không đi tới, hai nữ hài không đánh nữa, tiểu Hồng cười trộm một tiếng, chỉ vào Lô Cầm. - Tiểu Cầm nói, nàng muốn Bát thiếu gia trách phạt ~~! Tiểu Hồng cố ý đem từ "trách phạt" kéo ra thật dài, sau đó cười khanh khách.
139 Thời tiết có chút lạnh, đứng ở ngoài phong tay chân nhanh chóng rét run, mà người đi lại ở bên ngoài, đều ăn mặc áo choàng lớn, những nha hoàn kia trông không được tốt lắm, về nam gia đinh thì che thân lại như cái bánh chưng.
140 Diệp Tài vô sỉ nịnh nọt ton hót cười nói. - Ít nịnh nọt đi! Diệp Không dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, thấy tâm tình Diệp Tài hoảng loạn, lúc này Diệp Không mới mở miệng nói: - Chủ ý cho tiểu Hồng đi chà rửa bồn cầu là của ngươi phải không? Thảm thảm! Quả nhiên hắn hoài nghi ta, Diệp Tài sợ tới mức run rẫy, hai chân và đầu gối như mềm nhũn ra, thoáng cái quỳ xuống đất, trong miệng nói ra.