1 Lửa đã thắp lên, soi sáng một mảng rừng nho nhỏ. Ba cái võ giả thay nhau nhặt củi, hái một chút quả gần đó. Càng về đêm, khu rừng càng tĩnh lặng, chỉ lẳng lặng vài tiếng đập cánh, tiếng đạp gỗ khô kêu răng rắc… Ba võ giả này cũng chẳng biết từ đâu tới đây, trang bị giáp mũ chỉnh tề, vũ khí có chút ánh sáng nho nhỏ, như vậy cũng tính là gia cảnh khấm khá.
2 - Ha ha ha, thật là thoải mái, công nhận là sống trong ma tộc mệt kinh khủng khiếp.
Một cái bóng gần như trong suốt trôi nổi trên bầu trời.
- Không biết bao lâu rồi ta mới quay lại Nhân Hoàng giới, trông có vẻ thay đổi nhiều rồi.
3 - Này, này, dậy, dậy.
Ba thiếu niên đang cố sức lay tỉnh một thiếu niên khác đang nằm sắp mặt trên đường, gần đó một cô gái đang ngồi bẹp xuống, trông có vẻ sắp khóc đến nơi.
4 Hắn nằm đó tận hưởng sự ngạc nhiên của bản thân một hồi lâu, rồi hắn mới thở dài:
- Haiz, êm thật, nữ tử tươi trẻ, ôn nhu là tuyệt nhất. . .
Thanh Nhi nghe vậy mới nhận ra là hắn đang nằm trên đùi nàng nãy giờ, hoảng hồn nàng hất hắn ra khỏi người.
5 Tiểu Hắc tử vừa đi vừa suy nghĩ, hắn vẫn chưa buông tha cho việc không điều động được linh khí của mình. Tuy rằng hầu hết các kiếp hắn đều ở tại Linh Cảnh cao cao tại thượng, nhưng có một số kiếp hắn lại vướng vào Phàm Cảnh, bù lại hắn vẫn giữ được uy phong của mình mà oanh chấn tứ phương.
6 Trong lúc Thanh Nhi chạy về phía khu bếp của gia tộc thì hắn cuốc bộ về dãy phòng của mình. Dãy phòng này vốn là của Tứ gia, vì lập bao nhiêu công lao thời trai trẻ mà được phong thưởng, nhưng vì sau này vợ mất, con thì ngày một yếu kém cùng với áp lực từ phía gia tộc quá lớn, hắn không kìm được mình mà khăn gói rời đi.
7 Hắn phụ Thanh Nhi dọn dẹp một chút rồi quay về phòng. Hắn phải tìm hiểu tình hình bản thân và cả xung quanh trước khi có kế hoạch hành động, hồn lực không khởi động được linh khí là tổn thất lớn nhất của hắn lúc này, phải nhanh chóng khôi phục nếu không muốn gặp nguy hiểm.
8 Hắn loay hoay trong phòng tắm, mặc bộ y phục mới, sửa soạn tóc tai, vệ sinh cá nhân một lúc rồi bước ra khỏi dãy phòng của mình. Lúc này mặt trời đã lên cao, gần đến giờ Thìn, mọi người trong Lưu gia phủ đã bắt đầu công việc của mình, trẻ tuổi thì đi võ trường học tập, trung niên thì khai mỏ, luyện công, quản lý chuyện buôn bán, không ai được lười biếng.
9 Những ngày trước, cứ mỗi lần Lưu Hải Giác đến đây, là thể nào Chấn Long cũng bị làm nhục, cũng bị chê cười đến mức phải bỏ về giữa chừng. Hôm nay cũng không ngoại lệ, một kẻ chỉ mới Phàm Cảnh nhị trọng mà phải giải đáp những thắc mắc của Phàm Cảnh tam tứ trọng, không chỉ là một câu hỏi, mà là hơn bảy mươi câu trên trời dưới đất, trong đó có khoảng hai mươi câu mà cả Hải Giác công nhận là hay.
10 Lưu Hải Giác nhăn mặt, đanh giọng hỏi tiểu Hắc:
- Những thứ đó là từ đâu ngươi biết? Trả lời ta mau, có phải ngươi đột nhập thư phòng của ta?
Tiểu Hắc tử ôm bụng cười lớn, trong tiếng cười lẫn theo tiếng nói mang âm thanh chế giễu cực độ.
11 - Ha ha ha, ta không có nhớ là Lưu gia có nuôi con chó nào quá to cả.
Tiểu Hắc tử bực dọc bước ra kèm thêm vài câu mắng chửi. Hắn đang thưởng thức cơm Nhân Hoàng giới và tư vị gia đình cùng một tiểu mỹ nhân mà lại bị quấy rối, tên quấy rối này lá gan lớn hơn cả trời bởi vì trời đánh cũng tránh bữa ăn.
12 Đám đông không dám tin vào mắt mình nữa, kết quả ban đầu họ dự đoán là Lưu Chấn Long sẽ khó mà sống nổi. Nhưng trái ngược hoàn toàn, người bị đánh bại và đang nằm dưới đất rên rên rỉ rỉ kia lại chính là Lưu Hải Hùng.
13 Lần tỉ thí này tuy rằng Chấn Long chiến thắng nhưng hắn cũng không thoải mái gì hơn Lưu Hải Hùng. Việc bị thương khi cố gắng phá Ngục Hồn Chú từ Huyền Vũ thần ngữ đã làm hắn yếu đi không ít, còn thêm cưỡng ép phân hồn chiến đấu khiến thần hồn hắn tổn thương khá nặng, tuy rằng hoàn toàn tự phục hồi được nhưng vẫn phải tốn ít nhiều thời gian.
14 - Vậy là đã gần đến lúc cử đội Bạch Dương Ngũ Kiệt mới đi Đông Huyền thi đấu?
Lưu Thiên Nhai hỏi. Phụ thân Huyền Không hắn gật đầu rồi nói.
- Đúng, năm nay ta không rõ vì sao, phía thành chủ Đông Huyền thành muốn tổ chức sớm hơn kỳ hạn bình thường.
15 - Lão già khốn kiếp.
Binh. Binh. Ầm ầm.
- Thần vị lão giấu ở đâu? Hả?
Rầm. Thân ảnh già nua rơi xuống nền đất.
- Ha ha, Thần vị ở đâu, ha ha ha.
16 Hắn vẫn ngồi suy nghĩ về một số chuyện cho đến tận trời sáng, cho đến khi Thanh Nhi cất tiếng gọi.
- Thiếu gia, ngài đã tỉnh.
- Ừm, Thanh Nhi, chuẩn bị một chút, ta và ngươi ra ngoài.
17 Tiểu Hắc tử vừa vung tay ngưng tụ nguyên lực vừa phun ra tám con tiểu long từ mi tâm, hôm nay thương thế từ Ngục Hồn Chú đã không còn, hắn có thể tùy ý phóng xuất phân hồn.
18 Chiêu này là một trong những chiêu mạnh nhất Minh Kiếm Quyết, một khi đã thông thạo và dẫn lên được kiếm ý thì chuyện một địch hai mươi là chuyện vô cùng bình thường.
19 Chiêu Hồi Sinh Thuật này thực chất kích thích sức sống tiềm tàng của cơ thể mà phục hồi lại nguyên lực cùng khí huyết. Lưu Chấn Long chỉ mới Phàm Cảnh nhị trọng, cơ thể chưa được bồi dưỡng gì nhiều, thọ nguyên còn ít nên khi dùng chiêu này sẽ xuất hiện một chút sự lão hóa, chỉ cần tăng cao cảnh giới sẽ trở lại như cũ.
20 - Hai. . . hai. . . hai người!
Thanh Nhi đỏ mặt, vội vàng đặt trái táo đang cầm trên tay lên giá rồi chạy thẳng một mạch. Hắn cùng Cúc thẩm nhìn theo cô ấy mà cười ngặt nghẽo, quả thật là Thanh Nhi quá ngây thơ và trong sáng, mới bị chọc ghẹo một chút đã bỏ chạy.