381 Một ngày, đội ngũ hòa thân đi tới Bồ Châu, Bồ Châu cách Trường An không xa. Sở Phong vẫn ở bên cạnh cùng công chúa đánh cờ kịch liệt, song phương đang hô gọi liên tiếp, hiển nhiên đã tới tàn cục, khẩn trương vạn phần, chỉ nghe thấy Sở Phong hét lớn một tiếng: "Mã 7 tiến 9!" Sau đó vung tay cười to:- Công chúa, mã của tôi đã nhập ngọa tào*, 'tướng' của công chúa đã không thể ra ra được, thắng cục đã định!(*)ngọa tào: nằm chuồng, tức là đã vào vị trí sát Tướng!Công chúa không chút hoang mang nói:- Sở tướng quân, bên cạnh 'mã' của ngươi có 'tốt' của phe mình cản chân mã, làm sao có thể Mã nhập ngọa tào? Sở tướng quân nhớ lầm hả?Sở Phong ngẩn ra:- Đâu có, rõ ràng tôi nhớ là đã bình 'tốt' đi rồi mà?- Đúng là tướng quân đã 'bình' tốt đi, tuy nhiên vừa lúc bình đến chỗ cản chân!- Không thể nào, 'mã' của tôi vẫn đang mai phục, chính là đợi để nhập ngọa tào, sao lại để tự vướng chân mã? Công chúa nhớ lầm rồi!- Nếu 'tốt' đó của tướng quân không có vướng chân mã, sao ta lại cho 'xe' đi, để cho 'mã' của tướng quân nhập ngọa tào?- Tôi bình 'tốt' đánh xe của công chúa, đương nhiên xe của công chúa phải đi!- Không phải, ngươi bình 'tốt' vướng chân mã nên xe của ta mới đi!Hai người bắt đầu ngươi một câu, ta một câu tranh cãi, nhất thời tranh đến mức mặt đỏ tới mang tai, những binh sĩ bên cạnh hai mặt nhìn nhau, vừa muốn cười lại không dám cười, một người là tống giá tướng quân, một người là hòa thân công chúa, nhưng đang vì một bàn cờ mà tranh cãi đến độ không can ra được, thật là thiên hạ kỳ văn.
382 Sở Phong đưa mắt nhìn về con đường phía trước, hai bên đường là cỏ lau cao như thân người, hơn nữa còn rất dày, trong cơn gió nhẹ thoáng như gợn sóng khẽ phập phồng, khung cảnh có vẻ tĩnh lặng.
383 Sở Phong cũng không dám đuổi theo, trở về bên cạnh xe ngựa và hỏi:- Công chúa có bị hoảng sợ không?- Ta. . . ta không sao, Sở tướng quân, tên sát thủ kia đã đi chưa?Giọng điệu công chúa đầy bất an, hiển nhiên liên tiếp hai lần bị tập kích đã khiến cho nàng chưa hết kinh hồn, nàng còn tưởng rằng lần tập kích này chính là tên sát thủ lần đầu tiên.
384 Ba người kiếm khách nón tre đột nhiên thấy có thêm một nhân vật phái Hoa Sơn, ánh mắt lóe lên rồi đồng thời xuất thủ, kiếm quang, chưởng kình càng hung hiểm hơn, hiển nhiên muốn tốc chiến tốc thắng.
385 Sở Phong thấy Hoa Dương Phi đi vội vàng như vậy, biết có lẽ là việc không nhỏ, hắn uống cạn ly rượu rồi ngẩng đầu nhìn lên, đêm khuya thanh vắng, ánh trăng trong lành, mát rượi dường như xóa nhòa đi những nét mệt mỏi trên mặt.
386 Dưới màn đêm một nơi sơn lâm, tông chủ Ma Thần tông Lãnh Mộc Nhất Tôn đứng đứng ở dưới bóng cây, một bóng người chợt hiện ra, là Phi Ưng. - Quả nhiên không ngoài tông chủ sở liệu, Huyết Ảnh lâu và Thần Phong môn cũng không thể chặn giết được công chúa!Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười:- Họ vẫn còn xem thường Sở Phong!Phi Ưng lại nói:- Trước đó Mật Tạng Tứ đại pháp tướng cũng từng xuất thủ, tuy nhiên bị Sở Phong đả thương và đã trở về Mật Tạng!- Ờ?Lãnh Mộc Nhất Tôn hơi kinh ngạc.
387 Hoa Dương Phi và Mai đại tiểu thư trở lại bên cạnh hai cỗ thi thể đệ tử Hoa Sơn, Hoa Dương Phi nói:- Là công tử tóc xõa kia đã giết họ?Mai Ảnh Tuyết gật đầu:- Mấy tháng trước Không Động có một đệ tử ở dưới chân núi bị người.
388 Lại nói Sở Phong dẫn đội ngũ hòa thân rốt cuộc đi tới Trường An, quan châu địa phương tất nhiên là ân cần tiếp đãi, an bài đoàn người ở tại một đại viện rộng rãi, mổ trâu thịt dê là việc tất nhiên khỏi phải nói.
389 Đoàn người Công chúa ra khỏi Trường An, tiếp tục ngày đi đêm nghỉ, một ngày đi tới vùng Lan Châu. Lan Châu là thuộc tộc Hồi cai quản, đội ngũ đương nhiên đã xốc lại trăm phần trăm tinh thần.
390 Sở Phong trong lòng trầm xuống, hầu như muốn đánh vỡ cửa xe mà vào, bên trong xe lại truyền ra tiếng nói của công chúa:- Sở tướng quân, ta. . . Ta không sao!Thanh âm hơi gấp gáp, hiển nhiên là bởi vì vừa rồi xe ngựa bị xóc nảy và vẫn còn chưa hoàn toàn ổn định tâm tình.
391 Sở Phong dẫn đoàn người tiếp tục lên đường, tuy nhiên đi chưa tới một dặm, phía trước có bốn con ngựa cao to xếp thành hàng chữ nhất cản đường, trên ngựa ngồi bốn gã hán tử, lưng đeo trường kiếm, y phục trên người là trang phục thị vệ của vương phủ!Hoa Tuấn kinh ngạc nói:- Là bốn tên thị vệ đó của Đoàn vương phủ!Sở Phong giương tay lên bảo đội ngũ dừng lại, thúc ngựa tiến lên, chắp tay nói:- Xin hỏi bốn vị có phải là thị vệ của Đoàn vương phủ?Bốn người hơi cảm thấy kinh ngạc, cũng chắp tay và nói:- Đúng vậy! Chúng tôi phụng mệnh thế tử, đặc biệt tới mời công chúa quay về Đại Lý thành hôn!Sở Phong cả kinh, công chúa đã từng nói qua phụ hoàng nàng quả thực từng đem nàng chỉ hôn cho Đoàn thế tử Đại Lý, người ta tới đón công chúa quả thực cũng hợp tình hợp lý, tuy nhiên không ngờ lại ở lúc mấu chốt thế này.
392 Tại Yên Thúy môn, Dao Cơ bước nhanh đi vào đại đường rồi nói với Huyền Mộng Cơ:- Môn chủ, tông chủ Ma Thần tông đến đây bái kiến!- Rốt cuộc hắn cũng đến!Huyền Mộng Cơ tự mình ra ngoài đón, vừa thấy Lãnh Mộc Nhất Tôn, nụ cười càng thêm rạng rỡ:- Không biết tông chủ đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, mời!Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười, không nói gì.
393 Sở Phong và công chúa ngồi đối diện bên bàn đá ở giữa sân, công chúa tự mình rót đầy một ly rượu cho Sở Phong, cũng rót đầy một ly cho mình, rồi nói:- Suốt đường tướng quân đã phí tâm phí công bảo vệ cho ta, ta trước kính tướng quân một ly!Nói xong giơ lên ly rượu uống cạn.
394 Tại phía trước Phong Thần điện trên đỉnh Tháp Mộc Nhĩ ở Thiên Sơn, một thân ảnh xuất hiện ở giữa cánh đồng tuyết mênh mông, tay cầm phất trần, một thân đạo phục, nhưng không cách nào che lấp được phong thái thần vận của nàng, mà trên khuôn mặt tuyệt mỹ như tuyết như băng còn lạnh lùng cao ngạo hơn cả băng tuyết xung quanh, nàng chính là Vô Trần.
395 Sở Phong dẫn đội ngũ hòa thân ra khỏi Ngọc Môn quan, sau đó ngày đi đêm nghỉ, trên đường vẫn đấu cờ tâm sự cùng công chúa ở bên cạnh xe ngựa, có điều hắn cảm thấy từ sau đêm đó ở Ngọc Môn quan, công chúa đối với mình hình như nhiều hơn chút gì, có chút cổ quái, nhưng lại nói không rõ.
396 Giờ tý đã qua nhưng còn chưa thấy Thần Thủy cung chủ hiện thân, Sở Phong vô cùng thất vọng, thầm nghĩ: bà cung chủ này thì ra không nói chữ tín!Đang nghĩ ngợi, "cộ cộc" chợt vang lên hai tiếng gõ cửa.
397 Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Phong dẫn đội ngũ hòa thân rời khỏi trấn nhỏ, bất giác đã tới Thập cửu chiết câu. Trên thực tế Thập cửu chiết câu là một hẻm núi ngoằn ngoèo, bởi vì bên cạnh có một thung lũng chảy qua cho nên mới có tên gọi là Thập cửu chiết câu.
398 Tay Sở Phong cầm hai cây Thần Thủy tiễn đồng, tại Thập cửu chiết cốc giằng co với Lãnh Mộc Nhất Tôn, tất cả mọi người không dám tiến lên trước một bước.
399 Thân hình Quỷ sư gia thoáng phân ra bảy thân ảnh vây quanh Mộ Dung, bảy thanh Lục Ngọc phiến tựa như bảy đạo đao phong đoạt mệnh chém mạnh xuống. - Mộ Dung!Sở Phong thất thanh thét lên, trường kiếm cổ trong tay đâm tới như tia chớp, song tuy hiếm hắn nhanh nhưng còn có người nhanh hơn cả hắn, một đạo kiếm quang đột nhiên xẹt qua từ bên người Sở Phong, phút chốc hóa thành chín đạo đâm vào bảy đạo thân ảnh của Quỷ sư gia, sự tinh diệu của kiếm quang không thể tưởng tượng nổi.
400 Sở Phong dùng kiếm vỗ vào bốn con ngựa cướp đường chạy như điên, cũng không quản đông nam tây bắc, thấy đường là đi. Chạy vội được một đoạn thì Sở Phong đột nhiên cảm thấy như có cái gì đang theo mình, hắn ngước mắt nhìn lại!Ôi trời! Chỉ thấy một bóng người đang theo sát bên xe ngựa, hai chân giống như không có điểm tựa mà lướt về phía trước, còn quỷ dị hơn cả quỷ ảnh, chính là Lãnh Mộc Nhất Tôn.