141 Khi Tôn Kiều Cảnh ra tay, Dư Uy Hoa cũng phản ứng rất mau lẹ. Thân hình hắn nhoáng một cái đã theo sau Kiều Cảnh như cái bóng, dường như cũng lúc đi tới phía bên kia đại thụ.
142 "Tùng. . . ”Tiếng trống cự đại ầm ầm vang dội khắp nơi làm cả quảng trưởng đều rung động. Võ quán, đó là một nơi tồn tại đặc biệt trong cái thế giới này.
143 Trên lôi đài, bỗng nhiên lặng yên hắn. Ngoại trừ Tôn Kiều Cảnh sớm đã có sự chuẩn bị, cho dù là Tằng Cẩm Kha và Trình Phụng Khải lúc này cũng kinh ngạc tột độ.
144 Đám đông nhanh chóng tách ra, đặc biệt là những đệ tử võ quán hai bên cũng nhảy vọt ra như gặp phải rắn độc, mở ra một khoảng đất trống. Một vị thanh niên có dáng người cao ráo hai tay ôm trước ngực, vẻ mắt tủm tỉm cười nhìn về phía trước.
145 Trên lôi đài, quang mang đột ngột bùng phát mãnh liệt, quang mang lần này khác xa so với quang mang lần trước. Quang mang linh khí lần trước tuy mãnh liệt nhưng cũng chỉ thuận theo quyền thế và chân khí của Dư Uy Hoa hướng về phía trước.
146 "Ẩm. . . ầm. . . ầm"Mỗi bước chân của Lý Mậu Lâm đều vang lên âm thanh cực đại, giống như ngọn núi rung chuyển, làm cho người khác hoa mắt thần thái dao động.
147 Giọng nói của hai người vang vang, lập tức gây ra những âm thanh xì xào sợ hãi. Tất cả mọi người đều hiếu rằng, hai vị chủ nhân của Lý gia và Cừu phủ đối với trận chiến của Uyên Cường Văn và Dư Uy Hoa không chút nào thờ ơ, mà đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động mà thôi.
148 Trong đầu hắn, khí xoáy xoay chuyển càng lúc càng nhanh. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn liền phóng thích hoàn toàn sạch sẽ sức mạnh khí xoáy. Quả thực lực bộc phá của nó so với lúc Cuồng bạo hùng vương cuồng hóa mạnh hơn rất nhiều.
149 Móng ngựa như sấm dậy. Biền Tây thành một mảnh gió tanh mưa máu. Cừu phủ quân sĩ cùng môn khách tập trung lực lượng khổng lồ tìm tòi dư nghiệp của Lý gia trong thành.
150 Ba người Trịnh Hạo Thiên thần tình khẽ động, lời Tằng Cẩm Kha nói, bọn họ sớm đã hoài nghi. Võ quán mở ra bao năm, tuy nói tới đây học nghệ không nhất định tiến vào cảnh giới Liệp vương, nhưng không phải là không có thiên tài.
151 BTịnh tẩy, tên như ý nghĩa, chính là tẩy trừ, ý là trừ bỏ đi sự ô uế. Thế nhưng, ám hệ tịnh tẩy hiệu dụng hiếm thấy tới cực điểm. Nếu như nói sinh mệnh phù triện là bùa cứu mạng dành cho luyện yêu vũ giả thì tịnh tẩy phù tựu hồ càng là chí báo mà luyện yêu vũ giả mơ ước.
152 Mặt trời đỏ như máu, bóng tà dương nhỏ nhỏ lặn dưới đáy sông, dường chư cả trời chiều tỏa ra nhu tình vô hạn, từng hàng cây rì rào theo gió, tạo nên một hành lang màu xanh biếc.
153 Trịnh Hạo Thiên không khỏi quay mặt đi, đôi mắt làm bộ lơ đãng đảo xung quanh vài lần. Cái gì mà chiều lòng?May là Cừu Hinh Dư không ở đây, nếu không để nàng nghe được những lời này thì quả thực hết giải thích.
154 Vội vàng trở về hậu viện Cừu gia. Trịnh Hạo Thiên đóng chặt cửa phòng lại, lấy túi không gian ra. Đầu tiên hắn ngưng thần dòng tai lắng nghe, sau khi xác định không có người nào rồi mới mở túi không gian, lấy ra tất cả những thứ vừa mua được.
155 Lực lượng hắc ám bát đầu trỗi dậy không ngừng. Khi sự cân bằng giữa lực lượng hắc ám và lực lượng quang minh bị tan vỡ đến mức độ khó tưởng tượng nổi, khí xoáy không ngờ lại bất đầu tự động xoay tròn nhanh hơn.
156 Trịnh Hạo Thiên thở hắt ra một hơi thật dài. Vừa rồi hắn dồn toàn bộ tinh lực đề duy trì câu thông giữa linh thạch - linh bút và điều khiển linh bút, cho đến giờ phút này mới xem như được thả lòng chân chính.
157 Ngủ mê mệt suốt một ngày trời. Trịnh Hạo Thiên mới xem như hoàn toàn hồi phục trở lại bình thường. Trải qua bài học lần này, hắn cuối cùng cũng rút ra được một bài học.
158 Trịnh Hạo Thiên hơi nhíu mày lại, nghe Vàn Thải Điệp phải dùng liên tiếp đến mấy lần từ may mắn đề miêu tả, hắn lập tức biết giá trị tấm phù triện này chỉ sợ đã vượt ra khỏi dự liệu của mình.
159 Trong mật thất âm u đột nhiên có hai ngọn lửa bùng lên, nhảy múa không ngừng. Vân Thải Điệp đứng ở giữa hai ngọn lửa. Nàng nhẹ nhàng ấn vào viên ngọc đặt trước người, một đạo hào quang lập tức xuất hiện trước người nàng.
160 Trong thanh âm Cừu Bác Thành tràn đầy vẻ kinh hỉ khó có thể che dấu được. Khuôn mặt già nua, nhăn nheo của hắn lúc này đã cười tươi như hoa. "Ồ, mời nàng ta vào đi.