81 Mỗi bên của cây đại thụ xuất hiện một bóng người. Dư Kiến Thăng cùng Lâm Bảo Hoa trước sau đi ra khỏi chỗ ẩn nấp. Ánh mắt của bọn họ không hẹn mà đều rơi trên khuôn mặt của Tiết Quý Lệ.
82 Bầu trời mây bay trùng trùng điệp điệp, có đám trắng như bông, có đám lại như như bông nhúng nước mực. Chúng có thể tùy ý biến hóa, từ các hướng khác nhau thì có thể thấy được các hình dạng khác biệt.
83 Những sợi dây leo muôn hình vạn trạng quấn lấy nhau kết thành tầng tầng lớp lớp như những màng tơ nhện màu xanh lục, lúc thì uốn lượn vào nhau, lúc thì đung đưa, lúc thì buông thõng xuống, như những nốt nhạc uyển chuyển hay những vần thơ họa không lời.
84 Biền Tây thành là thành thị lớn nhất dưới Hùng Lang sơn, cũng là địa phương phồn hoa nhất. Quanh năm suốt tháng, trong thành thị đều là khung cảnh phồn vinh cùng náo nhiệt.
85 Mùa hè, bầu trời sáng sủa không chút gợn mây. Trong đại sảnh, tất cả các cửa sổ mở rộng, khiến cho ánh dương quang mặc sức chiếu vào. Mấy vị tráng hán mặc y phục võ sinh thoải mái cao giọng nói cười.
86 Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình cực kỳ sợ hãi, bọn họ không hề cảm nhận được có người tới gần, thế nhưng thanh âm bên tai lại là sự thật. Bọn họ không hẹn mà cùng muốn dùng sức thoát ra, nhưng mà trên bờ vai đột nhiên truyền đến một luồng chân khí.
87 Thân hình vừa lui lại, khó khăn tránh né một cỗ kình phong ngưng tụ lại. Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên lộ vẻ cười, hai chân hơi dùng sức, thân thể lại một lần nữa nhảy lên cao.
88 Gió thổi nhè nhẹ, cả vùng đất như thở dài một hơi sảng khoái, cây cối nhẹ nhàng lay động nghênh đón bóng tối tiến đến, âm thanh của những chú ve không còn inh ỏi như buổi trưa nữa, mà thong thả dao động rất có nhịp điệu.
89 Màn đêm càng lúc càng mờ mịt, mấy người Trịnh Hạo Thiên tạm thời ở lại trong phủ đệ của Tăng Cẩm Kha. Có lẽ là bởi vì quan hệ thầy trò, cho nên Tăng Cẩm Kha sau khi nói với mấy người Trịnh Hạo Thiên vài câu liền tặng bọn họ yêu bài biểu hiện thân phận liệp sư cho bọn họ.
90 Trịnh Hạo Thiên chần chừ một chút, quay đầu nhìn lại. Lâm Bảo Hoa vội vàng nói: "Hạo Thiên, cháu cùng Nhị công tử từ từ trò chuyện, chúng ta chờ ở phía sau, không cần vội".
91 . Màn đêm càng lúc càng mờ mịt, mấy người Trịnh Hạo Thiên tạm thời ở lại trong phủ đệ của Tăng Cẩm Kha. Có lẽ là bởi vì quan hệ thầy trò, cho nên Tăng Cẩm Kha sau khi nói với mấy người Trịnh Hạo Thiên vài câu liền tặng bọn họ yêu bài biểu hiện thân phận liệp sư cho bọn họ.
92 . Trịnh Hạo Thiên chần chừ một chút, quay đầu nhìn lại. Lâm Bảo Hoa vội vàng nói: "Hạo Thiên, cháu cùng Nhị công tử từ từ trò chuyện, chúng ta chờ ở phía sau, không cần vội".
93 . Một cái lôi đài cực lớn, dài rộng ước chừng hơn mười trượng đột nhiên xuất hiện ra trước mặt Trịnh Hạo Thiên. được rào bởi một hàng rào chắc chắn, làm từ những thanh sắt ghép lại.
94 . Khác với dự đoán của Cừu Tư Vịnh, ngay trong khoảnh khắc khi con cẩu hùng kia từ trong thông đạo chậm rãi bò ra, tất cả mọi thanh âm la ó, chửi mắng lập tức biến mất không tăm hơi.
95 . "Á. . . " Vô số tiếng hét chói tai của con người vào giờ khắc này cùng bạo phát ra, ngay cả tiếng gầm rú điên cuồng của con hắc hùng cũng không thể nào lấn át được những thanh âm tràn đầy hoảng sợ kia.
96 . Bình tĩnh nhìn con hắc hùng đã tử vong dưới chân mình, Trịnh Hạo Thiên khẽ thở ra một hơi thật dài. Con hắc hùng này sau khi cuồng hóa có lực lượng lớn vô cùng, nếu chỉ thuần nói về lực lượng thì một điểm cũng không hề thua kém cao giai liệp sư Nhạc Mãnh.
97 . Xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên đường, hai lỗ tai Trịnh Hạo Thiên không ngừng lay động, trong lòng tràn ngập sự kinh ngạc. Tuy rằng không có tận mắt nhìn thấy, nhưng dựa vào thính lực hơn người, hắn lại có thể bất tri bất giác biết được rất nhiều chuyện.
98 . Cừu Tư Vịnh không dám giấu diếm, vội đem từ chuyện lần đầu tiên gặp mặt Trịnh Hạo Thiên trong rừng, rồi đến hôm nay ngẫu nhiên gặp nhau đều thành thành thật thật khai ra hết.
99 . Ba vị trưởng bối đầu tiên đều khẽ ngẩn người ra, tiếp đó không hẹn mà cùng cười phá lên. Lâm Bảo Hoa thở dài một tiếng nói: "Chớp mắt một cái Lâm Đình đã mười bảy tuổi rồi, đến cái tuổi này, cũng nên vì hắn mà thu xếp một lần rồi.
100 . Trên đường lớn, người đi lại càng lúc càng nhiều hơn, trong đồng ruộng cũng xuất hiện thêm những bóng người cặm cụi làm việc. Con đường từ Biền Tây thành tới Uyển gia thôn tuyệt đối là một trong những con đường lớn nhất, tốt nhất trong những thôn phụ cận.