181 "Cực phẩm, linh khí sư?"Tuy rằng những nỗi kinh hỉ gặp được trong ngày hôm nay đã nhiều lắm rồi, cho dù là toàn bộ những niềm kinh hỉ trong cuộc sống từ trước tới nay cộng lại tựa hồ so ra cũng kém một ngày này.
182 Tòa thành thị này so với trong tưởng tượng của bọn hắn thì lớn hơn nhiều lắm, cùng một lúc có nhiều người tiến vào như vậy mà không hề tạo thành bất cứ cảm giác chật chội nào.
183 Mấy người Trịnh Hạo Thiên vừa mới rời khỏi cửa hàng bán dược liệu và đan được kia. Dư Uy Hoa lập tức hạ thấp thanh âm xuống, nói: “Hạo Thiên, ở đại Linh giới cũng có Vạn Bảo Hiên sao?"Tuy Trịnh Hạo Thiên không có nói rõ nơi hắn muốn đến, nhưng những người còn lại cũng có thể dễ dàng đoán ra được.
184 Được Cao Thăng dẫn đường, bọn họ cuối cùng cũng đi tới trước nơi tọa lạc của Vạn Bảo Hiên trong trung tâm Anh Tài chi thành. Đây là tòa kiến trúc lớn nhất trong tòa thành thị này, vuông vuông vắn vắn, từ bề ngoài mà nhìn thì thật chẳng có chỗ nào đặc sắc, nhưng khi bọn hắn tới gần rồi thì lập tức cảm nhận sâu sắc được khí tức tràn đầy uy nghiêm sung mãn từ toàn kiến trúc này tản mát ra.
185 Nói xong nàng khẽ lui về phía sau nửa bước, nói: "mời các vị các vị đi theo ta. . . "Trịnh Hạo Thiên đang định nhã nhận từ chối thì không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà ánh mắt lại thoáng lướt qua mặt ba người Cao Thăng.
186 Sắc mặt mấy người Trịnh Hạo Thiên lập tức trở nên cổ quái. Từ khi vị Thành quản sự này bước vào đây, hắn hoàn toàn không hề cho Vân Thải Điệp một chút mặt mũi nào.
187 Trịnh Hạo Thiên lúc này chỉ biết xấu hổ cười trừ. Nhưng hắn không hề chú ý tới một chi tiết, xưng hô của Vân Thải Điệp đối với hắn đã có thay đổi cực kỳ vi diệu.
188 Trong phòng khách Vạn Bảo Hiên, Vân Thải Điệp ôm một cái hòm cũng không tính lớn ra, giao cho Trịnh Hạo Thiên. Khi nàng ôm cái hòm này từ trong nội khố đi ra ngài, sắc mặt Thành quản sự thậm chí còn có chút xanh mét, bởi vậy có thể thấy được, thứ này trong lòng hắn rốt cuộc là có địa vị như thế nào rồi.
189 Trên bầu trời ngàn dặm không mây, chỉ có một màu xanh bao la. bỗng nhiên có một đạo quang mang kim sắc từ chân trời xa xôi chợt lóe lên, xẹt qua giữa không trung, để lại một cái đuôi thật dài, tiếp đó nhanh chóng biến mất vào trong Anh Tài chi thành.
190 Ba ngày sau, một đạo kiếm mang diễm lệ đột nhiên xuất hiện ở phía chân trời rồi phóng về phía Anh Tài chi thành nhanh như một tia chớp. Nhìn từ đẳng xa, đạo kiếm quang này lướt đi giữa không trung, kéo theo một dải tàn ảnh thật dài, tựa như một tia sáng, chớp động linh hoạt, không thể nào nắm bắt được.
191 "Ba vị tiểu hữu, nơi này là Anh Tài chi thành, thật sự không chống đỡ nổi ba vị đại năng tàn phá, xem như nể mặt lão hủ, tạm thời dừng tay đi. "Một giọng nói già nua vang lên ngay sau tiếng ho khan kia.
192 "Những nội dung thần kỳ mà Trịnh Hạo Thiên đọc được trong bảo điển gia truyền đều là những thứ mà hắn chưa từng gặp bao giờ. Cho đền tận khí biết được bí mật về đại Linh giới, hắn mới biết, những thứ đó đều là những vật đặc thù trong đại Linh giới.
193 Mười ngày sau, thời hạn một tháng đã tới. Trong một tháng này, tất cả trung phẩm luyện yêu võ giả đều thông qua các con đường khác nhau, đối với các đại môn phái trên Phiêu Miễu đại lục đã có hiểu biết nhất định.
194 Giọng nói này cùng không lớn, chỉ giống như người bình thường đang nói chuyện, cũng không đao động đặc thù gì, nhưng bất cứ ai cùng có thể cảm giác được, trong thanh âm này lại ẩn chứa một lực lượng thần kỳ, không thể hình dung được.
195 "Ngươi. . . là Ngữ Đình tỷ tỷ nói cho ngươi biết?” Trịnh Hạo Thiên ngập ngừng nói. Ngọc Châu Tử nở một nụ cười, vẻ mặt ung dung nói: “Không sai, đúng là là Hề Ngữ Đình tỷ tỷ.
196 Trên quảng trường rộng lớn bằng phẳng, hơn một vạn đôi mắt đồng thời nhìn về phía mười lăm người đang đứng ở trung tâm. Lúc này, còn lại ở đây, đều là luyện yêu võ giả cùng linh khí sư đến từ tiểu Linh giới, hơn nửa lựa chọn gia nhập lựa chọn gia nhập nha nhập Phiêu Miễu đại lục bát đại siêu cấp môn phái.
197 Mặt trời đỏ rực treo ở trên cao, thấp thoáng ẩn núp phía sau những áng mày ngũ sắc phiêu lãng trên không trung, chiếu xuống mặt đất hàng trăm cột sáng, theo những đám mây đi động không ngừng mà cũng thiên biến vạn hóa, tạo thành một vùng trời như tiên cảnh.
198 Đối với Cao Thăng cùng Vương Nhất Nguyên hai người chẳng thèm ngó ngàng tới, tựa hồ từ đầu đến cuối không phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ. Bất quá, đối diện với Văn Nhân Băng Oánh, thái độ của hắn lập tức thay đổi hắn.
199 Một lời này của Văn Nhân Băng Oánh tựa hồ đều vượt qua dự liệu của mọi người. Bất quá, một lúc sau, mấy tiếng cười khẩy không hẹn mà cùng vang lên. "Văn Nhân Băng Oánh, ngươi tính kế thật tốt quá nhỉ.
200 Trung tâm vạn ngọn núi kéo dài liên miên bắt tuyệt chính là gốc rễ Vạn Kiếm tông. Ngọn núi này không thể nghi ngờ chính là ngọn núi cao lớn, hùng vĩ nhất trong cả Vạn Kiếm tông.