121 Thấy hắn chỉ sầm mặt mà không trả lời, Bối Bối kéo kéo tay: “Này, có được không vậy, giúp ta tìm người nhà của Tiểu Ngoan. “Coi trọng cái…tên Tiểu Ngoan này như vậy ?Cô Ngự Hàn khuôn mặt tuấn tú đen kịt, trong lòng không ngừng cảm thấy chua xót, không chút suy nghĩ liền từ chối thẳng thừng: “Không được, chúng ta phải mau chóng hồi cung, không có thời gian để ý đến người ngoài.
122 Thấy hắn vẫn không động đậy, Bối Bối có chút tức giận ném bút: “Không viết nữa, có tên hộ kim cang chướng mắt này ở đây, viết cũng như không. Tiểu Ngoan, chúng ta đi.
123 Bối Bối vừa ăn cơm, vừa thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Tiểu Ngoan, nàng dù sao cũng cảm thấy rất áy náy, vì cái tên Cô Ngự Hàn kia luôn nhân lúc nàng không để ý mà hăm dọa Tiểu Ngoan, rõ ràng đâu cần uy hiếp Tiểu Ngoan, hiện tại….
124 “Giỏi quá, Tiểu Ngoan thật là giỏi, ném trúng rồi, tiếp tiếp, cái kia…cái …kia, thử ném cái ở xa nhất ấy xem có được không. ” Bối Bối dần dần trở nên hưng phấn, hết mình cổ vũ Tiểu Ngoan cố gắng lên, không nếm xỉa gì đến nam nhân oán khí ngập trời đang đứng cạnh mình.
125 Bối Bối mặt đã đỏ rực như trứng tôm luộc, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Khụ khụ khụ… Để không phụ sự kỳ vọng của tú bà, ta chuẩn bị tiến hành phương pháp xoa bóp các đại huyệt ở bàn chân giúp ngươi.
126 Một phòng kiều diễm, cảnh xuân vô hạn. Đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên phá tan khung cảnh, thanh âm của tú bà truyền đến: “Công tử, các ngươi chuẩn bị xong chưa, đã một lúc lâu rồi, công tử mau ra đây, chúng ta bàn việc làm ăn.
127 Hoàng hôn buông xuống, Bối Bối tỉnh lại, đầu óc cũng từ từ trở nên tỉnh táo, nàng quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Cô Ngự Hàn đâu. Hắn đi đâu rồi? Nàng xốc chăn lên, tay chân luống cuống mặc quần áo vào.
128 Bối Bối quay lại khách sạn, vội vội vàng vàng túm tiểu nhị lại: “Ngươi có thấy Tiểu Ngoan trở về không?”“Sao, tên ngốc tử kia á, chưa trở về đâu. ” Tiểu nhị đáp xong liền đi làm việc.
129 Trong một hiệu thuốc, đại phu đang giúp Tiểu Ngoan thoa thuốc làm tan vết ứ đọng trên mặt, Bối Bối đứng bên cạnh căng thẳng quan sát. “Tiểu Ngoan, ngươi kiên nhẫn một chút.
130 Cô Ngự Hàn buồn bã quay lại khách điếm, nhưng không nhìn thấy người đáng nhẽ nên có mặt ở đây lúc này, hắn túm lấy tiểu nhị hỏi: “Bối Bối đã trở về chưa?”“A? Sao, Bối Bối công tử đã quay lại đây rồi, sau đó lại chạy ra ngoài tìm Tiểu Ngoan.
131 Muốn giũ bỏ cái loại cảm giác kì lạ này, Bối Bối đứng lên, đi một vòng trong phòng giam, rất không thực tế hi vọng có thể tìm được một cái cửa động có thể giúp nàng chui ra ngoài.
132 Đại phu vừa ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên mở lớn, lấy mấy chục năm lịch duyệt của hắn, tuyệt đối khẳng định … nam nhân tuấn tú xuất trần trước mắt – nhất định là thuộc dòng dõi vương tộc! khí chất tự nhiên mà thành, khí thế tôn quý lấn át lòng người.
133 “Tiểu Bối ca ca, ngươi không nên nhìn nơi đó. ” Tiểu Ngoan nhịn xuống cảm giác ác tâm, bước một bước đứng ở trước mặt tiểu Bối chặn tầm mắt của nàng. Huyện thái công tử thấy thế, cười ha ha, tiếng cười quỷ dị làm cho người ta phát lạnh: “Biết sợ rồi sao? Đừng sợ a, chờ một chút liền đến phiên các ngươi, chỉ đau thoáng một cái thôi, kỳ thật … rất là kích thích a.
134 “Cha ?” Huyện thái công tử có chút kinh ngạc mà hô một tiếng, lập tức lại rất phản nghịch bắt đầu nhăn nhó mắng:“Cha, ngươi không có việc gì vội vã như vậy làm chi, ngươi ngăn trở đường của ta, ta không còn kịp đi bắt phạm nhân của ta lại nữa !”“Ngươi…” Huyện thái gia muốn mở miệng chửi rủa, lại đột nhiên nhớ ra mục đích mà bản thân vội vã đến hậu viện, hắn gắng gượng đem mấy lời định mắng chửi nuốt vào , bộ mặt béo lùn chắc nịch trở nên trắng bệch.
135 Gió, lẳng lặng mà quét qua rừng lá cây khô, ngẫu nhiên làm vài chiếc lá cây vẫn còn mang theo màu xanh nhạt rơi xuống, mặt khác chỉ còn lại có âm thanh của những tán cây tùng rì rào cộng hưởng.
136 Bối Bối nhân cơ hội gia tăng cước bộ chạy trốn, nhưng càng chạy càng chậm, mới vừa rồi bị Hắc Khi Dạ đánh một chưởng, ngực càng ngày càng đau, đột nhiên, nàng cảm giác yết hầu trào lên vị ngọt, không ngừng mãnh liệt mà nôn ra một ngụm máu tươi.
137 “Hừ, lần này còn chưa biết là ai dâng đến miệng ai, mặc kệ Tô Bối Bối nói Hắc Tinh ngọc bội đang ở trên người ai đều tốt, chỉ cần giết ngươi, Hắc tinh ngọc bội đều lọt về tay Hắc Phong quốc chúng ta!” Ánh mắt của Hắc Khi Dạ lóe ra sát ý thị huyết.
138 Cô Ngự Hàn dùng tay áo nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt nàng, đó là máu của hắn, nhiễm tại trên mặt của nàng lại làm cho hắn nhìn rất chướng mắt, mặt của nàng vốn nên trắng trắng nộn nộn, phấn phấn mềm mềm.
139 Bối Bối chỉ cảm thấy bản thân cả người phiêu phiêu nhẹ bỗng, trước mắt một mảnh sương mù mênh mông, nàng không biết bản thân đang rơi vào nơi nào, hình như đang nằm mơ.
140 “A………. . ” Cô Ngự Hàn ngửa mặt lên trời rống to, khóe mắt trượt xuống một giọt lệ lóng lánh. Ngay lúc hồng quang do con rắn đỏ nhỏ biến ảo thành dung nhập vào thân thể của hắn, ánh mắt của hắn sung huyết đỏ lên, đỏ đến mức phát quang.