181 Sắc mặt Khả Y tái nhợt con ngươi đóng chặt, khóe miệng càng không ngừng nôn ra máu tươi. Thương Tuyệt Lệ đỡ nàng lên, sắc mặt cũng không khá hơn bao nhiêu, khóe miệng cũng giống như Khả Y trào ra máu huyết đỏ sẫm.
182 Bối Bối thoáng sửng sốt, rồi mới định thần phản ứng lại, thấy Cô Ngự Hàn vì an nguy của mình mà luống cuống tay chân như thế, trong lòng của nàng cảm thấy rất ấm áp, đưa tay đặt trên mu bàn tay của hắn, nhẹ giọng trấn an: “Cô Ngự Hàn, ta vẫn tốt, không có bị thương.
183 Cô Ngự Hàn đảo cặp mắt trắng dã, nhịn xuống muốn ước muốn đánh người, đưa tay ôm sát nàng: “Tiểu Bối Bối, chúng ta về thôi, sau khi trở về ngươi cũng không được đối với ta thực hành gia pháp a, bởi vì mới vừa rồi ta đã rất nghe lời a.
184 Chiều tối mặt trời lặn, thương thế của Hắc Khi Phong dần dần chuyển biến tốt đẹp, đến lúc hoàng hôn thì hắn chậm rãi tỉnh lại. Nhìn gian phòng xa lạ, hắn chớp chớp ánh mắt có điểm mệt mỏi, không nhớ nổi bản thân tại sao lại ở chỗ này?“Tiểu Bối…” Hắn đột nhiên nhớ lại trước lúc hôn mê, Bối Bối theo Cô Ngự Hàn rời đi, trong nháy mắt, lòng chua xót, đau đau, cả người càng thêm vô lực.
185 “Cẩn… Cẩn thận một chút. ” Thương Tuyệt Lệ đưa nước tới, nhịn không được lại bổ sung thêm một câu. Khả Y tiếp nhận chén nước: “Cám ơn. ”Đang cầm chén nước đưa tới khóe miệng, rồi cảm giác được một đạo tầm mắt ép sát lại đây, nàng không được tự nhiên nhẹ thổi chén nước nóng, ngước mắt, cẩn thận nhìn hắn một cái: “Thương công tử, tôi… tôi nghĩ tôi đã khá hơn nhiều rồi, không cần … không cần tiếp tục làm phiền công tử chiếu cố.
186 Cô Ngự Hàn kéo nàng lại, ôm nàng đặt ngồi trên đùi, rất nghiêm túc nhìn nàng nói: “Tiểu Bối Bối, ngươi có còn nhớ lần đầu tiên ta nói muốn ngươi là Vương Hậu của ta là lúc nào không?”Bối Bối mặc dù không rõ lắm tại sao đột nhiên hắn lại hỏi chuyện này, nàng nghi hoặc nhìn hắn một cái, sau đó mới cố gắng nhớ lại.
187 Nàng vội giữ y phục trên người đẩy cái đầu rắn của hắn ra, ôm lấy hắn thân rắn lôi ra ngoài. “Tiểu Bối Bối, nàng động tay động chân quá đấy!” Mơ hồ không rõ thanh âm từ bên dưới truyền đến, làm cho Bối Bối đỏ bên tai.
188 Cô Ngự Hàn đứng ở bên ngoài, bất động thanh sắc[1] nghe đối thoại bên trong, trầm ngâm suy nghĩ. Sau một thời gian dài, âm thanh bên trong dần dần nhỏ đi, cho đến không còn tiếng động, hắn nhíu mày, thi pháp ẩn thân, sau đó hiên ngang đi vào, lúc hắn nhìn vào bên trong, nhịn không được nhẹ nhàng cười.
189 Bối Bối vừa thức dậy, phát hiện mình đang ở xe ngựa, hơn nữa còn ngủ ở trong lòng của Cô Ngự Hàn, tuy rằng thực ấm áp, nhưng mà. . . . . . chẳng ai nói với nàng một lời, lúc nàng đang ngủ say đã bị người ta mang hồi hoàng cung a!Cảm giác được ánh mắt tức giận của nàng, Cô Ngự Hàn miễn cưỡng mở đôi mắt đen, chuyển dừng về phía nàng, lấy tốc độ rất nhanh hôn cánh môi của nàng một cái:“Tiểu Bối Bối, nàng thức rồi.
190 Khả Y gật đầu:“Nha, Vậy. . . . . . Ta nên đến nơi nào nghỉ ngơi đây?”Nàng quan sát chung quanh, không biết mình nên đến chỗ nào ngồi. “Uhm, Hà cô nương ngồi bên này đi.
191 Trong rừng sâu, Cô Ngự Hàn mang theo Bối Bối phóng tới trong một rừng cây tùng. “Này, nàng đi ngoài tại nơi này đi, ta đi xa một chút canh chừng cho nàng.
192 Ở ôn tuyền, Bối Bối thỏa thích bơi qua bơi lại trong hồ, cơn tức trong lòng dần dần được nước trong hồ cuốn trôi đi. Cho nên nói, một người nếu trong lúc không vui vẻ, cần vận động nhiều nhiều, hóa sức lực sinh ra trong tức giận, hung hăng phát tiết ra ngoài, tâm tình sẽ thoải mái gấp bội!“Hô!” Nàng từ đáy nước trồi lên mặt nước, há miệng to hô hấp vài cái, đã lâu không có bơi thỏa thích như vậy.
193 Sôi trào trên mặt nước, dần dần dịu xuống. Bối Bối tê dại ngay cả tiếng thét chói tai cũng vô lực, nàng thở hổn hển cầu xin tha thứ:“Cô Ngự Hàn, dừng lại.
194 Khả Y nắm tay Bối Bối, cổ có chút cứng ngắc không dám động, nàng tận lực không động miệng vết thương, thong thả nói chuyện:“Bối Bối, ta chỉ bị đao làm cho trầy xước nhẹ, không có gì đáng lo.
195 Cửa cung mở lớn, thị vệ đội ngũ chỉnh tề nhanh chóng đi ra nghênh giá. Cô Ngự Hàn thả người xuống ngựa, áo trắng phiêu dật tung bay, xuất trần tuấn tú khí chất lộ rõ sự tôn quý, hắn bước đi chậm rất tao nhã đến bên ngoài xe ngựa, vừa vặn lúc Bối Bối từ trong xe bước ra.
196 Cô Ngự Hàn nhíu mày, đem chén trà đặt trên bàn trà, sau đó đứng lên, ở đối diện mặt nàng, mặt hắn không biểu lộ cảm xúc, bỏ đi. Hắn không nói lời nào mà bỏ đi làm cho Bối Bối sững sờ một chút, thấy hắn đi ra ngoài, nàng mới có phản ứng, chạy nhanh theo sau:“Aiz.
197 Cung điện hoa lệ, vàng bạc, ngọc bích được trang trí thật rực rỡ, làm cho Khả Y cảm thấy đầu có chút choáng váng hoa mắt, nơi này. . . . . . đẹp quá a.
198 Trong ngự thư phòng yên lặng, vài vị đại thần mang dáng vẻ nghiêm túc trầm mặc. Cô Ngự Hàn khép tấu chương cầm trong tay lại, bình tĩnh tuấn mỹ mở miệng:“Đối với nỗi lo của nạn dân chịu tai ương trong trận tuyết hồng, trong tấu chương nói lòng của những nạn dân phản ứng rất kịch liệt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Các ngươi có an bày tốt cho nạn dân không?”Một vị đại thần tiến lên vài bước:“Vương, thần đã dùng toàn bộ nhân lực để xây nhà mới cho những nạn dân, chỉ là nạn dân trước hết đau xót vì mất nhà, hơn nữa có nhiều nạn nhân vừa mất nhà lại chịu thêm nỗi đau mất đi người thân, thậm chí có nạn dân trong một đêm đã trở nên trắng tay, chỉ còn lại một mình cô linh linh sống ở trên thế gian này, có rất nhiều nỗi đau đè nặng trong lòng như vậy, cảm xúc của nạn dân trong khoảng thời gian ngắn khó mà bình ổn được.
199 “Đứng lại!” Huyên Trữ công chúa khẽ kêu, lại chạy đến phía trước Bối Bối ngăn lại, nàng cắn môi, hít thật sâu, tựa hồ cố gắng kiềm chế bản tính của mình.
200 Lá thông diệp dày dày, trở thành mái che, những hạt tuyết bay bay xung quanh bọn họ. Cô Ngự Hàn đem tay nàng giữ trong lòng bàn tay mình, làm ấm bàn tay mềm hơi lạnh của nàng, nhìn gương mắt thanh tú của nàng dưới ánh trăng bạc, càng thêm óng ánh long lanh, hắn nhịn không được cúi đầu hôn trán của nàng.