241 Một lát sau, Hắc Khi Phong đứng lên:“Đại ca, ta đi ra ngoài một chút. ”Hắc Khi Dạ ngẩng đầu, nhíu mày, không hoàn toàn đồng ý:“Nơi này là kinh thành của Xích Diễm quốc, không thể giống như ở vùng biên giới, đệ vẫn là đừng đi khắp nơi.
242 Thấy hắn đối vết sẹo trên cánh tay của mình quan sát cẩn thận như vậy, Bối Bối cảm thấy có chút kỳ lạ. “Cô Ngự Hàn, vết sẹo này nhìn đẹp lắm sao?” Nàng nhịn không được cười hì hì nhéo nhéo mặt của hắn, hét to trong lòng, da của hắn thật sự là đẹp đến độ như yêu nghiệt.
243 Theo chỉ dẫn, Cô Ngự Hàn và Bối Bối ở hai gian phòng riêng biệt chung một sân viện. “Vương hậu nương nương, đây là phòng trụ trì sắp xếp cho người, hy vọng người sẽ thích.
244 Trong thần đường trang trọng, trụ trì ngồi xếp bằng, hai tay chắp lại, miệng thì thầm niệm kinh văn. Bối Bối cùng với Cô Ngự Hàn được phân ngồi vào hai bồ đoàn trước mặt đối diện nhau, dưới ông một chút, nhắm mắt chăm chú lắng nghe.
245 Quan sát một cách cẩn thận ánh mắt của Thương Tuyệt Lệ, Bối Bối hiểu được vài điều. “Được!” Bối Bối trả lời, nam nhân nên có loại khí phách này nha, nhìn vẻ mặt Thương Tuyệt Lệ, nàng đã hiểu rõ ràng, đầu gỗ muốn làm một cuộc cách mạng!Cứ tùy ý, nàng nháy mắt với vẻ mặt hoang mang không biết làm thế nào của Khả Y, sau đó liền xoay người đóng cửa đi ra ngoài, chỉ còn lại tiếng gọi của Khả Y bị ngăn cách ở phía trong.
246 Tự miếu rộng lớn, mái miếu thờ cong vút, hùng vĩ trang nghiêm. Hắc Khi Phong ẩn thân ở trong một góc, khó khăn tránh thị vệ tuần tra, đợi sau khi thị về rời đi hắn cũng rời khỏi đó, hắn một mình nhảy vọt bay lên nóc nhà, trên đó hắn lướt qua từng gian từng gian phòng.
247 Thương Tuyệt Lệ vội vàng đi vào phòng của Cô Ngự Hàn. “Thuộc hạ khấu kiến Vương, Vương tìm thuộc hạ vội vã như vậy có phải xảy ra chuyện hay không gì?”“Ta đã xảy ra chuyện!” Bối Bối giận đùng đùng đi hai ba bước đến trước mặt Thương Tuyệt Lệ, ngẩng cổ thật tức giận nhìn hắn.
248 Vào đêm, Hắc Khi Phong trở lại quán trọ, nhìn thấy một bóng đen đứng dựa trước cửa phòng, hắn nhẹ nhàng thở dài. “Đại ca, ta đã trở về. ”Hắc Khi Dạ chớp mắt, buồn bực trong đáy mắt lui đi, thay vào đấy chính là lửa giận:“Phong đệ, đệ có biết tự tiện hành động là phạm vào tối kỵ của binh gia hay không!”Thấy được gương mặt cau có của huynh trưởng, cho dù tức giận, nhưng cũng giấu không được loại tình cảm quan tâm đối với mình, Hắc Khi Phong cố đè xuống cảm giác mất mát mang từ Huyền Thiên tự miếu về, lên tinh thần mỉm cười.
249 “Tiểu Bối Bối, ta nuôi nàng lâu như vậy, như thế nào mà thân thể của nàng mãi tới bây giờ cũng không thấy khỏe mạnh lên một chút. ”“Hừ hừ. . . . . . Ta là người nha, làm sao giống loài xà bọn chàng trời sinh đã không sợ lạnh, mau vào ngủ với ta, rất lạnh.
250 Huyên Trữ công chúa thấy đường huynh ủ rũ, bĩu môi với Bối Bối:“Đi thôi, đừng nói nữa, đường huynh như vậy, còn có thể gây tội ác gì. ”Bối Bối nhún nhún vai, khép miệng lại.
251 Cô Ngự Hàn đứng ở ngoài cửa lớn của Huyền Thiên Tự, một thân áo trắng phất phơ trong gió tuyết lạnh như băng, lưa thưa vài hạt tuyết bắt đầu bay lả tả, nhẹ rơi trên mái tóc dài của hắn, càng tăng thêm vài phần hiu quạnh.
252 Trong một gian phòng khác, Huyên Trữ công chúa bị người ta dùng dây thừng trói chặt trên một chiếc ghế. Nàng tức giận trừng mắt với nam nhân trước mắt đang ung dung uống trà:“Ngươi là ai, cũng dám bắt cóc bản công chúa, ta nhất định bảo Vương huynh ta chặt đầu ngươi.
253 Bối Bối thật vất vả mới hoàn hồn sau chưởng kia, nàng vội vàng kéo lấy ống tay áo của Hắc Khi Phong, kéo kéo. “Hắc Khi Phong, đừng giết nàng ta. ”Thấy đôi mắt khẩn cầu của nàng, Hắc Khi Phong từ từ thu hồi cơn lốc trong lòng bàn tay, không đồng ý nhíu mày:“Tiểu Bối, nàng ta khi dễ nàng hủy danh dự của nàng như vậy, quả thực chính là một nữ nhân điêu ngoa khiến cho người ta không chịu được, vì sao nàng còn muốn che chở cho nàng ta?”Bối Bối còn chưa kịp nói, liền bị Huyên Trữ công chúa đánh gãy lời nói.
254 Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hắc Khi Dạ mặt cứng lạnh đi vào đến, đi theo phía sau hai người Lôi Hành, Lôi Vân. Huyên Trữ công chúa vừa thấy Hắc Khi Dạ, thân mình không nhịn được run rẩy một chút, cả người cảnh giác căng thẳng, trong tiềm thức nàng sợ hãi con người lạnh đến thấu xương này.
255 Ở cửa thành, số thị vệ phụ trách thủ thành gia tăng vài lần so với bình thường, dân chúng tới lui đều bị kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt. Đám người Hắc Khi Dạ cải trang qua đi, phân biệt là một đôi vợ chồng già, một đôi tuổi trẻ vợ chồng, còn có tùy tùng cũng đều được cải trang.
256 Hắc Phong quốc. Cung điện kim bích huy hoàng ở giữa sắc tuyết trắng rơi nhè nhẹ lấp lánh, tỏa ra khí thế uy nghiêm bức người. Trong tẩm cung của quân vương, ngự y ra ra vào vào, mọi người đều việc bận rộn.
257 Thấy bọn họ rời đi, Huyên Trữ công chúa lập tức đuổi theo đi kéo lấy ống tay áo của Hắc Khi Phong:“Này này, chờ một chút, các ngươi muốn đi đâu? Ta cũng phải đi, ta không muốn ở tại chỗ này một mình!”Hắc Khi Phong giật ống tay áo lại, dễ dàng kéo khỏi tay của Huyên Trữ công chúa, hơi nhíu mày:“Xin công chúa tự trọng.
258 Bầu không khí trong phòng ngủ cực kỳ quái dị, quái dị cực kỳ. Đây là Bối Bối đang cười đến cứng mặt rút ra kết luận. Cái lão già mặc hắc bào đứng ở bên giường kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, bị cái loại ánh mắt u ám đó nhìn khiến cả người nàng không được tự nhiên.
259 Phòng ngủ lại yên tĩnh một lần nữa, Bối Bối hít thở vô cùng cẩn thận, ánh mắt hàm chứa đầy cảnh giác. “Ha ha. . . . . . Tô nha đầu, ngươi không cần phòng bị như vậy, ta chỉ là thực thích ngươi nha đầu này, hy vọng ngươi làm con dâu của nhà ta, như thế mà thôi.
260 Hít vào, hơi thở, Bối Bối cố gắng duy trì lý trí của mình:“Ông dựa vào cái gì kết luận ta thích hợp làm hiền thê của Hắc Khi Phong, ngươi chẳng qua chỉ mới biết ta trong giây lát.