1 Hắc Ám qua đi, Thiên Địa buông xuống. Vạn vật trở lại dáng vẻ ban đầu.
Nhân Hoàng Giới.
Tại mảnh đất khô cằn bao bọc trong tử khí dày đặc, một gốc cổ thụ to lớn như chống đỡ đại thiên, cổ thụ từng lá đều là một mảnh thanh sắc, đây rõ là sinh cơ.
2 Đi qua đoạn đường này, cảnh vật ngoài một màu vàng khô héo thì cũng chỉ là khô héo. Dạ Ảnh một đường xuyên qua cũng đau lòng không thôi.
Trước đây nơi này quang cảnh mĩ lệ bao nhiêu, người nhìn người mê, đến cả hắn cũng phải khen không ngớt lời, nhưng là từ khi Thiên Nguyên Phần Mộ hình thành về sau, cái tiên cảnh nhân gian giờ chỉ còn là những ngọn cây tàn, những vết nứt dài trước mắt này a.
3 Dọc theo mọi ngả đi trở về nhìn những ngọn cây xanh ngắt lại rực lên những đóa hoa hoang dại, những đóa hoa đầy màu sắc, Lan Tư Duệ như đã thõa mãn niềm vui liên đi tìm Dạ Ảnh.
4 Dạ Ảnh nhìn Kim Sắc Cự Nhân không chút tổn thương trước một quyền của mình, hắn kinh ngạc phát hiện Kim Sắc Cự Nhân có thể chịu được hai thành thực lực của hắn mà không chút tổn thương nào.
5 Từng đạo thanh âm vang lên liền thấy cỗ văn trên Thủy Tinh tế đàn kêu “Rắc Rắc”. Cỗ văn vỡ nát ra rồi tan biến đi. Khi cổ văn triệt để biến mất Thủy Tinh tế đàn như được giải phóng, ánh sáng từ nó phát ra chiếu thẳng lên trời.
6 Đạp không đứng trên một ngọn cây cao, Hữu Nghị Tào Chinh hai người khoanh tay đứng đó, cuối đầu nhìn Hồ Bá đang gắng gượng đứng lên, Hữu Nghị nói:
- Hồ Bá a, nếu ngươi chịu sớm giao ra bảo vật có phải mọi chuyện sẽ tốt hơn không? Bảo vật tuy rằng tốt nhưng mạng vẫn tốt hơn.
7 Thu hồi sát khí lại, hắc khí trên trời đang thôn phẹ mưa gió cũng dần tan biến vào bóng đêm làm bầu trời lần nữa lộ ra trước mắt chúng đệ tử Thiên Nguyên Thôn.
8 - Haha, người này chính là người duy nhất năm năm trước vượt qua Phong Linh Sơn của Thiên Nguyên Thôn chúng ta.
Trần Quốc nhìn mọi người cười nói.
- năm năm trước.
9 Giao Long một đường đi tới, thân hình to lớn của nó làm cho nước như bị sục sôi, bọt khí nổi lên trên làm cho mặt nước trong giếng gợn sóng lăn tăn. Nếu ai đi qua đây có thể sẽ rất kinh ngạc khi giếng nước bỗng nhiên gợn sóng.
10 Thiên Nguyên Thôn trước đây người người đông đúc nhưng lúc này chỉ còn lại lưa thưa vài người, những người này lại là đang nằm trên mặt đất rên la.
Từng là đỉnh phong thế lực vạn nhân chú mục, từng khiến cho vô số người nghe danh đều kinh sợ.
11 Hưu” một tiếng, chỉ gặp một bóng mơ hồ lướt tới. Mộng Vô Sách bỗng lướt đến một nơi, nhìn lên bầu trời. Một luồng sinh cơ mạnh mẽ phóng lên trời, luồng sinh cơ này phóng lên trời làm cả bầu trời tràn ngập trong sinh khí.
12 “Keng Keng” Ngục Ma Kiếm run lên, tản ra khí tức quen thuộc. Ngục Ma Kiếm chính là thanh kiếm hắn dùng khi mới bước lên con đường tu luyện. Thanh kiếm này ban đầu chỉ là một phàm vật mà thôi, chỉ là sau này từng bước đi lên.
13 Yên Mộng Chi Chu tỏa ra thần quang mãnh mẽ, từng khỏa Nhật Nguyệt chói rọi, cùng với tốc độ vượt qua tất cả của nó, trong lúc nhất thời Yên Mộng Chi Chu phảng phất hóa thành một chiến thần của thánh thần.
14 Âm thanh của thiếu niên vang lên một cách nhẹ nhàng.
- Chính là giết ngươi
kẻ thủ lĩnh che mặt hiện lên sát cơ.
- Giết ta? Lời này ta nghe không biết là cách bao lâu rồi, có thể lâu rồi không nghe ai nói như vậy, liền có chút nhớ mong a.
15 Chậm rãi bước đi trên đường, Dạ Ảnh sau khi rời khỏi tửu lâu lúc trước liền hướng một nơi mà đi. Trên đường đi dòng người tấp nập, có vô số tu sĩ phi hành mà đi, cũng có tu sĩ cưỡi lấy phi hành thú mà bay.
16 - Aa
Tiêu Thiếu Kiệt hét lên, hắn rùng mình một cái, mắt đang nhắm chặt đột ngột mở ra.
Lúc đôi mắt hắn mở ra, trong đó liền có vô tận mờ mịt. Sau lưng mồ hôi lạnh thấm đẫm làm hắn lạnh người,chợt hắn kinh hô:
- Công tử ngươi.
17 Sau khi Dạ Ảnh rời đi cả thiên địa lâm vào yên tĩnh, ngoài tiếng hầm hực khó chịu của Tiêu Thiếu Kiệt thì chẳng còn tiếng gì cả. Trên bầu trời những chiếc lá rộng lớn đến hàng trăm mét rũ xuống che đi ánh sáng, làm thế giới chỉ còn lại những ánh sáng mơ hồ yếu ớt.
18 “Oanh —“ Một tiếng, không gian bị xé rách ra, Ba Ngàn Thế Giới như bị kéo lại, Vạn giới như bị lôi đến nhét vào trong không gian lỗ thủng.
19 Rắc Rắc” từng tiếng liên tiếp vang lên, tại chính giữa mảnh hỗn độn một vết nứt bắt đầu lan ra. Vết nứt cứ như ở trên đại địa, lan ra nhanh chóng như mảnh thủy tinh.
20 Đang lúc đó, chợt một âm thanh phách phách kèm them âm thanh như lôi đình vang lên:
- Tránh ra!
Âm thanh rất lớn cứ như sư tử hống vậy. Âm thanh vang lên chấn kinh mọi người, những kẻ tu vi thấp một chút liền trong đầu ong ong không chịu nổi.