1 Mặt trời chói chang treo lơ lửng trên không trung, từng tia hồng quang giống như mũi tên chiếu xạ xuống khiến mặt đất bốc cháy, phát ra những tiếng nổ lộp bộp tựa như vạc dầu đang sôi.
2 - Khải Hoàn, dậy đi!Một thanh âm quen thuộc quanh quẩn bên tai của Nhung Khải Hoàn, thân thể hắn dường như lắc lư theo tiếng gọi này. Ý thức Nhung Khải Hoàn dần dần tỉnh lại, giống như là đang chìm dưới hồ nước sâu đột nhiên ngoi lên khiến hắn trong nháy mắt có cảm giác hoảng hốt.
3 Nhung Khải Hoàn nhớ rõ, vừa rồi hắn dùng tay sờ vào sinh vật trước mặt, nhưng mà hắn nhận được cảm giác như mình đang sờ vào thân thể của chính mình. Trong đầu quay cuồng ngàn vạn ý nghĩ, Nhung Khải Hoàn lại đưa tay sờ lên người sinh vật này, sau đó biểu lộ kinh hãi trên mặt hắn càng thêm nồng đậm.
4 Trong tự nhiên, cảm giác của động vật không thể nghi ngờ là nhạy cảm nhất. Trước đó một khắc khi có nguy cơ sắp phát sinh, chúng đều sẽ có phản ứng. Đặc biệt là khi bị thiên địch từ đằng xa nhìn thẳng, thường thường sẽ lập tức tiến vào trạng thái đề phòng.
5 - Ai đó?Thanh âm có vẻ không vui từ trong phòng vang lên. Đây là tiếng nói Nhung Khải Hoàn từ nhỏ dị thường quen thuộc, dù nó như tiếng quất roi nhưng cũng chính nhờ nó mà hắn có thể khổ tu quyền thuật hơn mười năm như một ngày.
6 Lão nhân nọ nhắm hờ hai mắt, lưng dựa vào ghế, bộ dáng nhàn nhã bắt chéo chân giống như đang nhắm mắt dưỡng thần. Sau khi nghe tiếng chào của Nhung Dực Dương thì lông mày của lão khẽ nhíu lại, mở hai mắt ra, thần sắc mang theo vẻ không kiên nhẫn hỏi:- Là Dực Dương à? Ngươi tới đây làm gì?Tuy rằng lão nhận ra Nhung Dực Dương, nhưng vấn đề là tiểu tử này sớm đã bị đẩy tới một trang viên xa xôi hẻo lánh, có thể nói là thoát ly khỏi tầm mắt của gia tộc hơn mười mấy năm.
7 Nhung Khải Hoàn nhắm hai mắt lại, theo lời của Nhung Kiệt Minh, hắn đem tinh thần tập trung vào ngọc thạch thì đột nhiên một chuyện kinh ngạc xảy ra, hơn nữa khiến hắn không biết phải làm sao?Đó chính là khí lưu quỷ dị nơi ấn đường của hắn bắt đầu tự chủ lưu động.
8 Nam tử này có khuôn mặt rất anh tuấn, tay áo bồng bềnh, trong nháy mắt di chuyển đều có một cỗ khí chất thoát trần làm cho người ta rất dễ dàng sinh lòng hảo cảm.
9 Khu rừng nhỏ yên tĩnh có một con đường nhỏ uốn lượn. Cuối con đường là một căn phòng trúc lịch sự tao nhã. Một lão giả chừng năm mươi tuổi ngồi ngay ngắn giữa ghế trúc, lão phe phẩy cái quạt hương bồ.
10 Yết hầu Nhung Dực Diệu giật giật mấy cái, hắn thầm nghĩ trong lòng: Ngươi không phải cố ý cũng đã có lực sát thương như thế, nếu như là có ý thì sẽ ra sao?Nhung Kiệt Hiên cười ha ha nói:- Dực Diệu hiền chất, ngươi có cảm giác như thế nào?Nhung Dực Diệu dù có ủy khuất lớn hơn nữa cũng không dám tự thuật trước mặt vị lão nhân này a.
11 - Không, không có khả năng. . . Cơ hồ là cùng lúc đó, thanh âm hoàn toàn giống nhau từ trong miệng hai người vang lên. Nhung Kiệt Hiên cùng Nhung Dực Diệu đều trợn mắt líu lưỡi, ánh mắt của bọn hắn có chút ngốc trệ, gắt gao nhìn về phía linh thể mới được tạo thành.
12 Tiếng bước chân đơn điệu vang lên trong con đường nhỏ tối tăm. Nhung Kiệt Hiên mở hai mắt ra hỏi:- Đã đưa đi rồi chứ?- Vâng. Tộc thúc. Nhung Dực Diệu đi tới bên cạnh của lão noi:- Tiểu chất đã đưa hắn rời khỏi linh đường, hai võ giả Thí Kim đường hộ tống hắn đến đây cũng đang chờ ở bên ngoài.
13 - Ấy! Lão ca. . . Chờ một chút. Chờ một chút nào. . . Người đàn ông trung niên vội đưa tay ra ngăn cản nói:- Lão ca, chuyện gì cũng từ từ, ta rao giá trên trời nhưng lão ca cũng có thể trả giá cơ mà.
14 Hôm nay bão tới Sài Gòn, mềnh được nghỉ nên tặng ace 2 chương nhé!Trong lòng Nhung Dực Dương trầm xuống. Hắn không ngờ tới, đối phương quang minh chính đại động thủ ngay ở nơi này.
15 Bên trong phiên chợ, cóvô số người đang mua bán giao dịch. Ở chỗ này rồng rắn lẫn lộn, có phát sinh một ít tranh chấp và đánh nhau là điều khó tránh khỏi.
16 Tất cả những người đang vây xem trong chợ đều biến sắc, vội vàng lùi ra. Một bóng đen bất ngờ lóe lên trước mắt mọi người rồi lập tức ra nhập chiến đoàn.
17 Tuy trong lòng hắn biết rõ tám chín phần rằng phụ tử Dực Thiết sai. Nhưng mà nể tình đồng liêu, lại thêm thế lực phía sau của họ khiến hắn không thể không úy kị.
18 Nhung Kiệt Hiên giật mình, nhịn không được cười nói:"Thì ra cháu ưa thích Phong Ấn thuật như vậy. "Đây đã là lần thứ hai Nhung Khải Hoàn đề cập đến thuật này rồi, lão nhân gia trầm ngâm một lát rồi nói:"Thôi được, lão phu hoàn thành tâm nguyện cho con.
19 Nhà trong thành của dòng họ Nhung, ở một tòa nhà lớn tường đỏ, một lão giả đang tĩnh tọa ở thư phòng, trên tay hắn là một quyển thư tịch rất dày. Hắn im lặng lật xem, chỉ là nhíu mày suy nghĩ không thôi, dường như nội dung trong sách khiến hắn đau đầu vô cùng.
20 Sáng sớm, trong phòng đột nhiên xuất hiện một đạo năng lượng ba động thần bí và quỷ dị. Đây là lực lượng của Phong Ấn Thuật, một loại bí pháp thông thường trong Linh đạo, nhưng cũng là một loại bí pháp khó có thể nắm giữ.