1 Sợi mây ai vắt ngang trời. Phi tinh truyền hận biết đời nào tan. Ngân Hà một dải miên man. Gió thu hiu hắt như mang mối sầu. Tình ta như nước sông sâu.
2 Quái lão không chờ bóng trắng rớt xuống, đã vung một tấm lưới nhỏ ra, một luồng tiềm lực hút chặt lấy bóng trắng vào lưới, cái bóng trắng chỉ còn giãy đành đạch.
3 Bóng đen sau khi phóng chưởng, thấy trong phòng không có phản ứng gì, thì kinh ngạc khẽ thốt lên :- Kỳ quái!Thanh âm rất nhỏ, nếu không dỏng tai chú ý thì khó bề nghe được.
4 Sáu người vội tản sang hai bên, ngưng thần vận khí, định xuất thủ, thì bóng đen đã đáp xuống trước mặt, chính là Vạn Sự Thông Tang Bác Cổ. Mấy người chưa kịp hỏi, lão nhân đã nói :- Thua rồi!Đoạn phất tay áo bước vào phòng.
5 Trong giây phút sinh tử cận kề, bất giác Đường Chấn Anh thở dài, nghĩ bụng: “Ta những mong gấp tới Hoàng Sơn để báo cừu rửa hận cho sư môn, nào ngờ cừu nhân chưa tìm thấy, lại bị độc phong đốt chết, thật khó mà nhắm mắt.
6 Bỗng nàng lại nghĩ: “Kỳ quá, tại sao mẫu thân, đệ đệ, di mẫu, biểu ca lại cùng đi theo Lã Chí Viễn? Vậy phụ thân của mình là ai?”Nàng đang tự trách mình vừa rồi do quá xúc động, không hỏi điều tối hệ trọng ấy inh bạch, giác quan mất hẳn linh mẫn, bỗng thấy có người bước vào trong động, nàng không ngẩng lên, cứ tưởng là Tang Bác Cổ đi lấy nước trở về, bèn hỏi :- Tiền bối trở lại rồi ư? Đưa nước cho vãn bối nào.
7 Hai người không dám khinh suất, tay lăm lăm binh khí, sẵn sàng ứng biến, tiến chậm từng bước. Sau một khúc quanh, trước mặt thoáng rộng và sáng sủa hẳn ra.
8 Thiền Nghi và Lăng Ba Nhất Yến bất ngờ đều ngừng phát động công thế. Lăng Ba Nhất Yến lướt về bên Đường Chấn Anh và Tử Vi. Thiền Nghi hòa thượng thấy vậy cũng vọt nhanh về bên cạnh Hà Vũ Hoàn.
9 Tuệ Viễn nói :- Không hẳn thế. Đông Phương Tiêu Dao gọi là lánh thế, nhưng vẫn vân du khắp chốn tìm dược liệu cứu người, chỉ là không muốn tiếp xúc với các nhân vật võ lâm mà thôi.
10 Lại nói Tuệ Viễn thiền sư, Đông Phương Tiêu Dao và Tang Bác Cổ sau khi tiễn chân Đường Chấn Anh, vừa trở vào trong tịnh thất thì có tiếng chân người dồn dập chạy tới.
11 Mai Chưởng Tản Nhân Lã Chí Viễn nghe tiếng ngoảnh lại, nói :- Giao nhi, con dám ngăn ta sao?Đường Chấn Kiệt thoắt quay người vội thưa :- Khải bẩm phụ thân, hài nhi không phải có ý ngăn cản, hiềm nỗi Nga Mi đệ tử đến Hoàng Sơn quyết không chỉ có mình hắn.
12 Lăng Ba Nhất Yến đáp :- Theo truyền thuyết võ lâm, đó chính là Phù Dung Quận. Một môn phái không lộ diện, nhưng thân phận trên cả võ lâm Tam bảo, Tam môn, Nhị động.
13 Trời về sáng, sao đã thưa thớt, sương sớm đang tan, Đường Chấn Anh một đoàn mấy người từ Tuyệt Mệnh nhai chạy nhanh như gió, một lúc sau đã đến phía ngoài Tùng Trúc trang.
14 Nhóm Đường Chấn Anh chín người về đến Phật Âm tự thì trời đã sáng. Lại nói về Mai Chưởng Tản Nhân Lã Chí Viễn, Thần Thủ Tiên Chỉ Hà Khải Thiên, Âm Sơn chưởng môn Thiền Cực đầu đà, và Tam đại bảo chủ, kể cả Tổng bang chủ Địa Sát bang Thái Cực Cuồng Sấu Nghiêm Thiên Uy, Bắc Lộ bang chủ Cự Vô Bá Hồng Thao, Tây Lộ bang chủ Trại Diêm La Cam Cừu, từ Tuyệt Mệnh nhai theo sách thằng tụt xuống khe núi, cảm thấy âm khí dày đặc, tối mò, tựa như ném mình vào hang quỷ, mọi người đều cảm thấy lạ.
15 Trăng đã lên cao, gió đêm nhè nhẹ, bóng người thấp thoáng trong Hấp Thiết cốc, chính là Đường Chấn Anh và các nhân vật lãnh tụ của các phái mang theo động đồ đến trong đêm tối.
16 Ba người nghe, đúng ý thì cười, không nói thêm gì. Tiêu Hồn động chủ Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan phất nhẹ tay áo, bốn phấn y thiếu nữ lập tức bảo vệ hai bên tả hữu, Lã Chí Viễn giữ Đường Chấn Kiệt, cẩn thận đi theo sau Kim Tiểu Lan.