81 “Đương nhiên ta sao có thể nổi giận với Tiểu Bối Bối chứ. ” Cô Ngự Hàn tiêu sái đi vào chòi nghỉ mát, khoát tay tỏ ý kêu Anh nhi đi làm việc khác, sau đó đến gần bên người Bối Bối, đưa tay ôm lấy nàng, thuận tiện hôn trộm một cái lên khuôn mặt thơm ngon của nàng.
82 Cửa cung mở rộng, Cô Ngự Hàn nhún người nhảy lên ngựa, Thương Tuyệt Lệ liền theo sau. Thuận tiện, Cô Ngự Hàn hạ lệnh: "Tuyệt Lệ, ngươi lưu lại bảo vệ Bối Bối, không cần đi theo ta.
83 Nhìn Anh nhi đi xa, Bối Bối xoay người quay mắt về phía Thương Tuyệt Lệ, cười với vẻ gian manh, khiêu khích nói: “Thương Tuyệt Lệ, thi đấu cầu mây với ta thì sao?”Thấy ánh mắt hừng hực của Bối Bối, ý chí chiến đấu của Thương Tuyệt Lệ dễ dàng bị nàng gợi lên : “Đấu thì đấu.
84 Bối Bối giật mình hoảng sợ: “Ôi, Thương Tuyệt Lệ, ngươi tính làm gì mà đột nhiên xuất hiện làm người khác sợ chết khiếp. ”“Thuộc hạ mang điểm tâm sáng đến đây cho Bối Bối tiểu thư, mời Bối Bối tiểu thư dùng cơm.
85 Trong lúc các nàng đang tìm đến trời đất quay cuồng, Thương Tuyệt Lệ chợt đi tới: “Các ngươi đang tìm cái…này sao?”Hắn mở lòng bàn tay ra, hắc tinh ngọc bội xuất hiện trước mắt Bối Bối.
86 Lắc đầu, Bối Bối không khỏi cảm thán, thật đúng là rất nhiều cái hơi hơi…, nhưng mà, điều quan trọng nhất chính là đối với nàng, vị công chúa chưa từng gặp mặt này có địch ý rất rõ ràng.
87 Trong lòng mơ hồ cảm thấy ấm áp dâng lên, mắt không kìm được lướt qua một thoáng thẹn thùng, nàng mất tự nhiên hờn dỗi: “Ai quan tâm ngươi làm sao bây giờ, nói gì mắc ói chết được, ta thấy ngươi chắc đã cùng không biết luyện tập với bao nhiêu nữ nhân rồi.
88 Đôi môi non mềm bị hắn hôn đến tê dại, nàng vô lực thừa nhận sự xâm nhập cuồng dã của hắn. Từng đợt sóng dâng trào từ lòng bàn chân lên đến não bộ, lý trí của nàng trở nên mơ mơ hồ hồ, nàng không kiềm nổi tiếng rên rỉ.
89 Cô Ngự Hàn không kiềm chế được quay sang hôn nàng mấy cái liền : “Tiểu Bối Bối, đây là ngươi đang câu dẫn ta sao? Ta không hề ngại lại tiếp tục làm thêm lần nữa với ngươi đâu.
90 Nghe nói vậy, Bối Bối quả thực không thể nén giận!“Hừm? Ngươi cho rằng ta thích bị giữ lại trong cung a, nếu không phải tên Vương huynh phong lưu của ngươi giam lỏng ta, ta muốn nhanh chóng rời khỏi cái lồng son vương cung này còn không kịp”.
91 “Vương huynh, nhất định ngươi không được lập Tô Bối Bối làm vương hậu, nàng một điểm cũng không thích hợp. ” Huyên Trữ công chúa chu miệng, rất nghiêm túc nhìn chăm chú Cô Ngự Hàn.
92 Nhà? Bối Bối cảm giác tim mình nhảy lên một cái, ánh mắt nhịn không được nhìn lại hắn, thấy bộ dáng hắn rất ung dung tùy ý như thực sự xem đó là chuyện hiển nhiên, cái loại cảm giác này… Thật sự có điểm giống như nàng ở nhà.
93 Ánh nắng thực rực rỡ, thời tiết thực trong xanh, không khí thực trong lành. Bầu không khí như vậy, thích hợp nhất là đi ra ngoài tắm mình trong nắng. Bối Bối duỗi thẳng người, từ phòng trong chạy ra ngoài, muốn đi ra ngoài hít thở không khí, ai ngờ, chân của nàng mới di động, đã bị một người từ phía sau nhấc bổng lên.
94 Đặt lên môi nàng một nụ hôn dài triền miên, mãi cho đến khi nàng sắp không thở nổi, hắn mới nhẹ nhàng buông ra. Hai tay rất vô phép mà ve vuốt lên chỗ mềm mại của nàng, mắt hắn đầy tà khí liếc nhìn nàng.
95 Huyên Trữ chạy băng băng trên mặt tuyết, hai tay không ngừng quẹt đi nước mắt trên mặt: “Ô ô ô, Vương huynh là quả trứng thối, xấu xa, không tốt…”Chạy nhanh hết sức, nàng không cẩn thận vấp phải một đống tuyết đọng thật dày liền trượt ngã.
96 Bối Bối đặt miếng điểm tâm đang cầm trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hai kẻ đang đứng ở cạnh cửa thì thầm to nhỏ: “Hai người các ngươi tám chuyện đủ chưa hả?”Anh Nhi và Thương Tuyệt Lệ lập tức cấm khẩu, sau đó có chút căng thẳng hồi hộp nhìn nàng.
97 Không biết mình đứng ngẩn ngơ ở chỗ này bao lâu, Bối Bối chỉ biết là bản thân đã ăn no gió rét, lỗ tai bị gió tuyết thổi ù ù đến đông cứng, nàng càng lúc càng thấy lạnh nhưng lòng lại càng thêm bực bội.
98 Cô Ngự Hàn chăm chú giúp nàng sửa sang, tiện thể vuốt vuốt lại mái tóc có chút rối loạn của nàng, giống như một bà bác nhiều điều tiếp tục nhẹ nhàng trách cứ: “Đến đây, chỉnh lại mái tóc dài một chút, sau này không được chạy ra ngoài một mình đứng hứng gió biết không?”Hắn như vậy, thật dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến nàng muốn khóc, vội vã buông xuống mi mắt, nàng nhịn xuống cảm giác mềm mại ở trong lòng, vẫn duy trì yên lặng, không nói lời nào.
99 “Anh Nhi đừng kéo ta, hôm nay ta nhất định phải nói, hắn là đồ rất kiêu căng, tự cao tự đại, lúc nào cũng ra vẻ ta đây. ” Bối Bối đưa tay gạt tay của Anh Nhi ra, táo bạo trắng trợn đến mức khiến cho đôi tay đang lén lút của Anh Nhi phải xấu hổ tự thu về.
100 Bối Bối cầm cây trâm, lật qua lật lại nhìn ngắm, càng xem càng thấy thích: “Cô Ngự Hàn, cây trâm này rất giống ngươi nha, lúc ngươi biến thành xà hình dáng cũng hệt như thế này.