61 Khưu Xử Cơ lên tiếng nói to:“Sau nửa năm nữa, ngày Trung thu tháng tám, chúng ta vừa thưởng trăng vừa bàn võ công. Bành trại chủ ngươi thấy thế nào?”Bành Liên Hổ gật đầu nói:“Trung thu lấy võ họp bạn.
62 Khưu Xử Cơ đám người vội ra ngoài đưa tiễn Phùng Ngọc Yến, thì hai người Phùng Ngọc Yến và Vô Song đã biến mất. Khưu Xử Cơ lắc đầu nói:“Thật inh khinh công a, không biết là hậu nhân của ai, bộ dáng thật trẻ tuổi.
63 Chỉ thấy Hồng Thất Công đứng ở cửa gãi đầu, hỏi:“Cái kia, có thể cho ta nếm thử một chút thức ăn được không?”Vô Song và Phùng Tiếu Tiếu đều quay lại nhìn Phùng Ngọc Yến.
64 Lục trang chủ chắp tay nói:“Mai sư tỷ, xa cách nhau hai mươi năm, hôm nay mới được gặp lại. Trần sư ca khỏe không?”Lục quái và Quách Tĩnh nghe y gọi Mai Siêu Phong là sư tỷ, lập tức ngớ mặt nhìn nhau, ai cũng kinh hoảng.
65 Mai Siêu Phong nghe Hoàng Dung nói, sợ run lên hỏi:“Ngươi là ai? Theo ta dọc đường làm chi?”Người kia vẫn như chưa nghe thấy gì, không hề đếm xỉa. Mai Siêu Phong nhảy xổ về phía trước, người kia tựa hồ thân hình chưa động đậy nhưng phát chụp ấy của Mai Siêu Phong đã đánh trượt.
66 Cả đại sảnh im ắng. Lục quái sững sờ, Mai Siêu Phong sững sờ, Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung tròn mắt sững sờ, Vô Song sững sờ, Phùng Tiếu Tiếu sững sờ, Phùng Ngọc Yến vô cùng ngạc nhiên sững sờ.
67 “Sư phụ, ngươi giấu mấy bình thuốc này ở đâu?”Phùng Tiếu Tiếu hai con mắt long lanh tròn xoe nhìn Phùng Ngọc Yến. Phùng Ngọc Yến nhìn tiểu cô nương mà buồn cười, tiểu nha đầu này từ bao giờ học được cách trang manh?Lắc lắc đầu, Phùng Ngọc Yến tỏ ý không nói, mặc cho Phùng Tiếu Tiếu níu áo năn nỉ.
68 Phùng Ngọc Yến chỉ mỉm cười không nói gì. Vô Song nóng nảy hỏi:“Ngọc Yến tỷ, vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”Rồi nhìn cái vòng trên tay Quách Tĩnh, mắt sáng rực hỏi:“Là do cái vòng kia?”Mọi người lúc này đã hiểu cái vòng có năng lực đến mức nào rồi, ai nấy ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên tay Quách Tĩnh và Hoàng Dung.
69 “Ân. ”Phùng Ngọc Yến gật đầu đáp. Vô Song cười cười nói:“Ngọc Yến tỷ chính là bách sự thông, trong thế giới này có gì không biết cứ hỏi Ngọc Yến tỷ. ”Phùng Ngọc Yến dở khóc dở cười nói:“Ta nào có như ngươi khoa trương như vậy?”Bởi vì trong sảnh sẽ rất máu me, cho nên Phùng Ngọc Yến cũng không có vào.
70 Hoàng Dược Sư ánh mắt nhìn bóng Phùng Ngọc Yến không rời. Hoàng Dung vội nhắc cha:“Cha, biểu tỷ đã đi rồi. ”Hoàng Dược Sư thở dài một hơi, sau đó quay người đi tới bàn uống trà.
71 Phùng Tiếu Tiếu chợt đưa mũi lại ngửi ngửi xung quanh Phùng Ngọc Yến, sau đó ngạc nhiên hỏi:“Sư phụ, ngươi bao nhiêu ngày không tắm, cư nhiên mất mùi thơm rồi?”Phùng Ngọc Yến dở khóc dở cười.
72 Âu Dương Khắc toàn thân đập vào bức tường, ngã xuống. Khi hắn đứng dậy đã thấy một bóng dáng khá quen đứng trước mặt mình, bên cạnh tên Cái Bang Lê Sinh.
73 Phùng Ngọc Yến nhìn lên mỉm cười nói:“Đại ca, ngươi còn ở trên đấy đến bao giờ?”Phía trên xà nhà phát ra tiếng cười vang, Hồng Thất Công nhảy xuống, đứng cạnh Phùng Ngọc Yến, cười nói:“Phùng muội, ngươi vẫn xinh đẹp.
74 Nhìn Hồng Thất Công hớn hở rời đi, Phùng Ngọc Yến cười cười lắc đầu một cái, sau đó cùng Vô Song gõ cửa phòng Trình Y Y. Trình Y Y cửa phòng mở ra, Phùng Ngọc Yến cùng Vô Song bước vào.
75 Vô Song đám người nhìn Hồng Thất Công ủy khuất khuôn mặt mà không thể nhịn được cười phá lên. Hồng Thất Công nói:“Ta nói Phùng muội, dẫu gì cũng là huynh muội kết nghĩa, có thể hay không tiễn cho ta một ít thức ăn?”Phùng Ngọc Yến dở khóc dở cười, Hồng Thất Công đây là đang định thật sự đi làm cái bang xin cơm? Nàng thở dài đứng dậy lấy từ hộp đựng ra một cặp lồng thức ăn chuẩn bị sẵn.
76 Sáng hôm sau, bốn người hướng Lâm An thành rời đi. “Ngọc Yến tỷ, ta muốn về thăm nhà một chút. ”Vô Song đột nhiên nói ra. Xa nhà đã lâu, hắn cũng muốn về thăm cha mẹ.
77 Phùng Ngọc Yến dành một ngày luyện chế đan dược. Nàng yêu cầu Tiếu Tiếu cùng mình khi luyện chế để Tiếu Tiếu có thể học tập luyện chế những đan dược cơ bản này.
78 Hộp quà, vậy mà lại là hộp quà, Phùng Ngọc Yến sung sướng, thiếu chút nữa không kìm được hò reo. Dù sao vận khí cái này phát huy quả thật luôn làm cho con người ta hạnh phúc.
79 Mặt trời chưa lên, Phùng Ngọc Yến đã tỉnh dậy, nàng háo hức đi ra sân nhỏ tận hưởng không khí trong lành. Vận dụng khống phong năng lực, Phùng Ngọc Yến tạo ra những cơn gió mang không khí thanh mát đến thổi bay những chiếc lá rụng vào một góc.
80 Chưa đầy nửa giờ sau, một đám binh lính chừng năm mươi người kéo tới vây quanh y quán. Đi đầu là tên quản gia vừa lúc nãy rời đi cùng Triệu Tuấn, còn Triệu Tuấn đứng sau đám người, ánh mắt tràn đầy tham lam nhìn vào hai thân ảnh kiều diễm trong y quá.