141 Từ đằng xa, Giang Minh liền chứng kiến tất cả. Nhìn Lý Hữu Bằng thống khổ ôm hạ thân gục xuống, Giang Minh sau gáy cũng thấy ớn lạnh, âm thầm chia buồn cùng hàng này.
142 “Hạo ca, bốn cái con mồi của chúng ta đều ở tại chỗ này. ”Một tên thí sinh nói, dáng vẻ hết sức thấp điều. “Có Hạo ca ở, chuyến này chúng ta có thể dễ dàng lấy được bốn cái lệnh bài rồi.
143 Tối ngày kết thúc vòng thứ nhất, tại một căn phòng trong khách sạn lớn nhất G thành. “Mọi người, xem xong tư liệu rồi, có điều gì đáng lưu ý sao?”Vị lão giả vừa lên tiếng chính là Mộ Dung Lập, một trong tứ đại trưởng lão của Côn Luân phái, cũng là vị chủ khảo phụ trách vòng một tại G thành.
144 “Thủ lôi đài” quy tắc cũng rất đơn giản dễ hiểu. Mười sáu lôi đài, mỗi thí sinh có một lần lựa chọn tấn công lôi đài. Trừ thí sinh đầu tiên lên lôi đài trực tiếp là chủ đài, các thí sinh lên tiếp theo được gọi là người khiêu chiến.
145 “Ta… ta nhận thua…”Lâm Chí Vinh khóe miệng đầy máu, khó khăn nói. Giang Minh gật đầu, thân thể nhỏ bé vẫn đứng yên tại chỗ. Xung quanh mọi người cũng hít vào một hơi lạnh.
146 Đường Tinh ánh mắt ngưng trọng nhìn Giang Minh. Hắn tuyệt đối tin tưởng phi đao của chính mình rất chuẩn xác, nhưng lại không có một cái nào chạm đến được người của Giang Minh.
147 Mười sáu tên võ giả thành công thủ một giờ đồng hồ cuối cùng đạt được tư cách tham gia vòng tiếp theo. Đa phần đều là đại võ sư cảnh, nhưng cũng có một người là võ sư cảnh đỉnh phong.
148 Vũ Băng cùng Mộc Nhã hai cái tiểu nha đầu rất nhanh liền nhận ra Diệp Lỗi không đúng. Bọn hắn cũng khó hiểu nhìn về phía Giang Minh hỏi dò. Giang Minh nói cũng không nói, vứt ỗi tiểu nha đầu một miếng thịt bò khô.
149 Vòng chung kết vẫn tổ chức tại sân vận động, nhưng lúc này mười hai cái lôi đài đã bị dọn đi, chỉ còn lại bốn cái lôi đài. Các thiếu niên dự thi không qua khỏi vòng loại đã được di chuyển đi ra ngoài.
150 Giang Minh bước lên lôi đài, phía trên lôi đài số ba đã có một tiểu hòa thượng đầu trọc, tay cầm thiết côn đang lẳng lặng nhìn hắn. Hoàng Hạo trong lòng cũng có chút buồn bực.
151 “A!!”Phùng Mãnh như điên dại vung dao về phía Vũ Băng. Lúc này trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là một dao đâm trúng cái ma quỷ tiểu nha đầu này.
152 “Tiền bối!”Huyền Tâm bứt ra khỏi Lục Khoa, ôm quyền cúi chào Giang Minh. “Sư thái không cần đa lễ. ”Giang Minh gật đầu đáp lại. Trần Lôi lúc này cũng cả kinh.