161 Diêm Phong thấy Diệp Thiên Vân rất cao hứng, gã đứng lên vẻ mặt kinh hỉ mà nói: "Thiên Vân, chuyện lần trước lão ca cám ơn cậu, thật đúng là giúp một cái đại ân, mau vào ngồi, khí trời bên ngoài rất nóng!"Diệp Thiên Vân ấn tượng đầu tiên khi nghĩ tới Thường Đại Hải là đồng tính luyến ái, nhớ tới ánh mắt ẩn tình của gã khi nhìn Bill.
162 Diêm Phong phất phất tay với thư ký, ý bảo nàng không cần phải xen vào chuyện này, thư ký nhẹ gật đầu sau đó đóng cửa lại. Diêm Phong nói rất khoa trương với lão nhân này: "Hớt tóc không nên thấy người khác cắt liền điên khùng mà cắt theo, phải phối hợp à! Người xem kiểu tóc của người đi, hoàn toàn chẳng phối hợp với mặt người, mà khuôn mặt lại không phối hợp với thân hình, thân hình và kiểu tóc lại hoàn toàn không hợp, cực độ không hợp đó!! Đại ca à! Người đến tột cùng là muốn sao hả?"Lão nhân cười không khép miệng được, vuốt tóc rất đắc ý nói: "Cậu càng thích rống tôi càng vui, ha ha ha!"Nói xong ngửa đầu cười phá lên, hoàn toàn không thèm để ý xem bên cạnh có người hay không, hậu hiện đại chủ nghĩa điển hình.
163 Trở lại phòng phát hiện Dương Thiên Long và Vương Trác Kỳ đang xem ti vi, hai người trò chuyện trên trời dưới đất, quan hệ tựa hồ rất hòa hợp, không hề nhận ra là vừa mời quen nhau chút nào cả.
164 Khi những cao thủ Thái Cực thi triển chiêu thức, nếu đối phương dùng chân tấn công, hắn chỉ cần dùng một tay dẫn lực, liền có thể làm tất cả lực lượng lệch ra phía khác.
165 Sau khi trở lại võ quán, tinh thần hắn đã tốt lên nhiều, một trận đánh này cho hắn thu hoạch không ít, nhất là tại phương diện tá lực, đối thủ không mạnh cũng chẳng yếu, rất thích hợp cho việc luyện tập tá lực.
166 Nhưng Diệp Thiên Vân lại không nhận ra điều gì khác lạ, hắn đánh giá người đàn ông trung niên trước mặt. Vóc người cũng không cao lắm, có dáng dấp thư sinh, trên mặt không để râu, trông rất nho nhã, có vài phần giống với Hàn Băng, nhất là hai con mắt cùng cái mũi.
167 Bất tri bất giác hắn đã lên tới lầu hai, buổi tối còn lại phần lớn là những đệ tử đã lâu năm. Trương Lượng đang cùng bọn họ nói chuyện phiếm, vừa thấy Diệp Thiên Vân trở về, lập tức chạy tới cười hì hì nói: “Sư phụ, dự bữa tiệc sinh nhật của Hàn Băng vui vẻ chứ? Vừa rồi ba ba cô ấy còn mời anh, xem ra chuyện này tám chín phần có thể thành!”Có năm, sáu đệ tử lâu năm cũng tiến tới, cùng nhau mồm năm miệng mười nhao nhao nhiều chuyện, còn đề xuất ý kiến cho Diệp Thiên Vân cứ như là sau này chắc hẳn Hàn Băng sẽ là người một nhà vậy, toàn võ quán tràn ngập tiếng thì thào bàn tán.
168 Tôn Vĩnh Nhân sau khi nghe xong thì ngượng ngùng thu tay, lui ra sau hai bước sau đó mới ủy khuất nói: “Chính là do lão già không biết xấu hổ kia. Không liên quan tới tôi”.
169 Chỉ ngắn ngủi mấy giây thời gian căn phòng đã trải qua một kiếp đại nạn, giống như là vừa qua một trận động đất, trên đất dày đặc những mảnh sứ nhỏ, ngăn tủ bằng gỗ tử đàn bị phá hủy hơn phân nửa, phòng tiếp khách trở thành một mảnh hỗn độn.
170 Mọi người đều sửng sốt, không ai ngờ người Hình Ý mônlại tới võ quán tìm Diệp Thiên Vân vào lúc này nhất là Diêm Phong, sắc mắt hắn hơi biến đổi, nói: “Thật là không đúng lúc mà, lúc này người Hình Ý mônđến rồi, tôi nhớ là lần trước lúc tôi phải đi cũng tới ba người, ha ha, tại sao giờ cũng gặp phải”.
171 Tiêu Sắt cười nói ha hả cười nói: "Không sao, chỉ cần Diệp huynh có thời gian tới Hình Ý mônlà thì tốt rồi. Thật ra lần này tôi tới là muốn thay sư đệ Tề Bằng Phi xin lỗi anh, thời gian đó hắn hết sức lông bông, không biết thu liễm cho nên mới đắc tội với Diệp huynh, cha tôi đã trách phạt hắn rồi".
172 Môn thi cuối cùng cũng đã xong, kẻ làm tốt thì vui vẻ còn kẻ làm không được thì mặt mày ủ dột, nói chung tất cả đều thi xong đại học năm thứ nhất cuối cùng đã kết thúc.
173 Kỳ Giai Trữ có phần ủy khuất nói: "Vậy tại sao anh không thích em, em có chỗ nào không tốt?"Diệp Thiên Vân muốn tìm điếu thuốc, lại đột nhiên nhớ ra rằng đã lâu rồi mình không mua, hắn chậm rãi nói: "Cũng không phải là cô có cái gì không tốt, cô cái gì cũng hoàn hảo, chỉ là chúng ta không hợp thôi".
174 Loại hoạt động này có thể tích lũy kinh nghiệm phong phú, đối với việc sau này tiếp nhận Thành Phong võ quán có tác dụng hết sức quan trọng. Mặc dù Thạch Thanh Sơn mệt mỏi muốn chết nhưng nhìn thấy những nỗ lực của mình có kết quả cũng không kìm được mà hớn hở nở nụ cười.
175 Hà Sơn vân vê chòm râu, nói đùa: “Chẳng lẽ tôi thật sự có tiềm chất quán chủ? Tiểu huynh đệ quả nhiên rất tinh mắt đó! Ha ha ha. ” Lão cười lên một cách đắc ý, giống như một con gà mái già.
176 Hà Sơn ở bên kia cau mày nói: "Cậu nghĩ rằng chúng ta muốn cùng hắn nói chuyện hay sao? Thật sự là tự tìm phiền phức!"Lão vừa dứt lời, quán chủ Trung Hoa võ quán đã đi tới, hắn nhìn lướt qua xung quanh, nhìn thấy Diệp Thanh Vân cùng Hà Sơn tinh thần rung lên, hắn ôm quyền nói: "Hạnh ngộ, tôi là Phùng Trữ quán chủ của Trung Hoa võ quán, không ngờ ở nơi này có thể được gặp hai vị võ giả".
177 Hứa Tình lập tức trả lời: “Nhà tôi ở Bắc Kinh, tôi chưa nói cho anh biết sao?”Diệp Thiên Vân toát mồ hôi, cô gái này rất dễ quên ngay cả việc nói hay chưa cũng không nhớ, hắn cười nói: “Được rồi, tôi sẽ tới Bắc Kinh, toàn bộ hành trình đều phải nhờ cô chiếu cố đó!”Nói xong câu này đột nhiên hắn cảm thấy có chút không đúng, công việc của Hứa Tình là làm tiếp viên hàng không, tuyến bay của nàng là từ Băng thành tới Nam Thông làm sao giờ lại ở Bắc Kinh, bởi vậy hắn lại hỏi tiếp: “Cô hẳn là đang ở Băng thành hoặc Nam Thông, đổi tuyến bay rồi sao?”Hứa Tình ở bên kia thật lâu cũng không nói gì, sau đó mới buồn bực trả lời: “Anh còn nhớ đồng sự Vương Nghiêm của tôi chứ?”Diệp Thiên Vân nhớ lại, Vương Nghiêm là cô gái chạy trốn trên tàu biển chở khách định kỳ, bởi vậy hắn nói: “Nhớ rõ, là cô gái cùng cô ở trên chiếc tàu kia chứ gì!” Giọng nói của Hứa Tình ở đầu dây bên kia có mang theo chút khổ sở: “Thật ra tôi bị dừng bay, tôi cũng không trách Vương Nghiêm chuyện lần trước trên tàu, nhưng mà nàng cảm thấy tôi có uy hiếp tới nàng, sợ tôi đem chuyện này nói ra cho nên liền nói xấu tôi trong công ty nên bây giờ tôi mới rảnh rỗi thế này”.
178 Thạch Thanh Sơn cảm giác so với Trương Lượng tốt hơn một chút, tại võ quán Diệp Thiên Vân cũng đã từng quét ngang một ít tiểu lưu manh, khi đó ra tay cũng rất tàn nhẫn, đánh cho rất nhiều người chân gãy gân đoạn, nhưng mà cũng không có bạo lực như lúc này.
179 Diệp Thiên Vân đầu tiên là đem những loại kết quả này cùng văn tự so sáng rồi loại trừ dần, sau đó lại dùng kinh nghiệm bản thân loại bỏ tiếp, trong lòng hắn cũng không dám cẩu thả, vì nếu luyện sai tẩu hỏa nhập ma sẽ hối hận cả đời.
180 Hứa Tình nghe vậy hướng tới hắn làm mặt quỷ rồi nói: "Đương nhiên rồi, những thứ này đều là do đích tay chị làm đó, tốn rất nhiều thời gian, ba ba của chị cũng rất thích.