141 Diệp Thiên Vân cũng từ trên ghế salon đứng dậy, gật đầu nói: “Cứ như vậy đi, ba ngày sau chúng ta sẽ tập hợp ở tửu điếm này. ”Lâm Thanh Hoành cũng duỗi tay ra nói: “Kỳ thật ở quốc nội tin tức của cậu cũng không ít, nếu như không phải có nhiệm vụ trong người, tôi thật muốn tỷ thí với cậu một phen, chúng ta dùng võ kết bạn.
142 Sát thủ nhìn thấy động tác của Diệp Thiên Vân thì lập tức lúi lại, đồng thời ném súng trong tay xuống đất, sau đó vội vàng lột mặt nạ ra. Diệp Thiên Vân tốc độ thật sự rất nhanh, thiếu chút nữa đã chạm đến cổ đối phương, kết quả là khi hắn nhìn thấy mặt của sát thủ, mắt Diệp Thiên Vân hơi nhíu lại, nói: “Thế nào mà lại là ngươi?”Người này chính là Dương Thiên Long lần trước đã gặp ở quán bar, hắn đang ôm cánh tay không ngừng chảy máu, gian nan nuốt nước bọt nói: “Khi nào rảnh sẽ nói cho ngươi.
143 Người này cứ thế đi vào trong phòng, sau đó mới cởi mũ và kính ra nói: “Là tôi, không phải là không đón tiếp chứ. ”Diệp Thiên Vân nhìn loại trang phục này một chút, không nhìn được cười nói: “Thương thế của ngươi thế nào rồi?”Dương Thiên Long bỏ đi cái áo ngoài, hắn cảm thấy có chút kích thích liền quay lại nói: “Tạm thời hẳn là không sao, chẳng qua là muốn ở lại đây quấy rầy các người vài ngày.
144 Diệp Thiên Vân nghe xong thì gật đầu, hắn cũng không rõ ràng lắm ân oán của Thường Đại Hải này với Bát Cực Môn, hơn nữa cũng không muốn biết, môn phái bình thường thanh lý môn đồ cũng không nói lý do, mục tiêu của Diệp Thiên Vân giờ chình là Thường Đại Hải, chính cảm giác thỏa mãn khi chiến đấu với võ giả làm hắn hưng phấn, mỗi lần gặp cao thủ, hắn đều cảm thấy cực kỳ cao hứng, vì thế, hắn hít sâu một hơi khôi phục lại tâm tình bình lặng.
145 Sau khi luyện thành Bát Cực, hai tay sẽ biến thành lợi khí giết người, nổi tiếng về chuyện này cũng có nhân vật được truyền lưu trong nhân gian, Bát Cực Quyền Vương Lý Thư Văn, võ công của hắn rất cao cường, uy lực của tuyệt kỹ Bát Cực Quyền kinh người.
146 Hai mắt Thường Đại Hải gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, cả người hắn run rẩy, lạnh giọng nói: “Không hổ là đòn sát thủ của Bát Cực Môn, ta thế nào mà lại xem thường ngươi chứ!”Diệp Thiên Vân cũng cởi áo khoác ra, sau đó khởi động chút cho nóng người, sau đó hắn duỗi gân cốt, trả lời: “Ta cùng bọn họ đến chỉ để kiến thức Bát Cực Quyền thôi.
147 Sau đó chỉ 2 đến 3 giây, Tôn Vĩnh Nhân ở bên ngoài nghe thấy tiếng vang bên trong phòng liền vội vọt vào, hắn nhìn thấy Diệp Thiên Vân đã tỉnh lại, trên mặt liền lập tức vui mừng hẳn, sau đó hắn nhặt chén lên nói: “Anh cũng đã ngủ đến mười mấy tiếng rồi đó, có vẻ là tinh thần khỏe hơn nhiều rồi nhỉ!” Vừa nói xong hắn liền chạy ngay ra ngoài nhanh như gió, hơn nữa còn cầm theo một cốc nước vào cho Diệp Thiên Vân.
148 Diệp Thiên Vân đánh giá thương thế của hắn, thấy đầu gần như băng kín, một bên mắt còn có thêm miếng che màu đen, bảo hộ con mắt bị thương, ở trên mặt băng còn có dấu máu, ánh mắt trầm trầm, có vẻ là bị đả kích quá lớn do cái chết của Trình Cương và Triệu Phi Vân.
149 Dương Thiên Long đi tới rồi cởi áo khóac ra, nói: “Ta ở tửu điếm mãi cũng chán, cho nên đi ra hít thở chút khí trời. ”Diệp Thiên Vân nghe xong cũng không nói gì, hắn còn chưa kiểm tra xong, hắn muốn biết lực lượng của mình rút cuộc tăng bao nhiêu, vì thế, hắn chợt đánh một quyền, con số kết quả lập tức hiện lên---280kg.
150 Dương Thiên Long nhìn lên trên nói: “Cái tên Cỗ Máy Giết Người kia quả thật có thể so với máy đó, thể trọng 230kg có thể xưng là xe tăng được rồi, trận này xem ra rất đặc sắc.
151 Toái Cốt Thủ rất lo lắng nhìn chằm chằm người vợ đang bị ngất của mình, trong miệng thì lại nói với Diệp Thiên Vân: “Tôi là Vương Kha, cảm tạ hai người ra tay cứu giúp, có cơ hội tôi nhất định hồi báo.
152 Mục đích chủ yếu của Kiều Dã cũng là Diệp Thiên Vân, bởi vì biểu hiện kinh người vừa rồi của hắn, đầu tiên thì từ trên khán đài nhảy xuống, sau đó trong 10 giây mà giải quyết hai người, loại thủ đoạn này người thường không thể làm được, hơn nữa trong lòng Kiều Dã rất rõ, hai người đại hán kia thường xuyên đi vào nơi này, mọi chi tiết về họ rất quen thuộc, họ vốn là xuất thân quân nhân, giờ làm bảo tiêu, chỉ riêng tin tức này cũng đủ để lão nhận ra thực lực của người thanh niên này.
153 Diệp Thiên Vân đôi khi cũng cảm thấy kỳ quái vì tại sao Tôn Minh Vũ lại sinh ra được loại sản vật đặc sắc như Tôn Vĩnh Nhân này, nhiều chuyện tốt đến tay hắn thì đều thành chuyện xấu cả, rõ ràng có thể hào phóng mà làm nhưng hết lần này đến lần khác lại hành động thô bỉ, nếu hắn thật sự thích phụ nữ, lấy gia cảnh nhà hắn, căn bản là không tốn công sức.
154 Bốn người và lái xe rất kiệm lời, sau đó lái xe chạy khuất bóng nhanh như chớp. Tôn Vĩnh Nhân dùng ánh mắt rất vô tội nhìn nhìn Diệp Thiên Vân nói: "Hình như là tìm anh đó, hôm nay tôi chẳng làm chuyện xấu gì cả".
155 Diệp Thiên Vân cầm thanh đao Nhật Bản kia trong tay, thanh đao này rất sắc bén, chỉ có điều hình thức lại khó coi, hắn quan sát cẩn thận gỉ sắt trên vỏ đao, đao dùng chắc đã hơi lâu năm, nhưng lưỡi đao vẫn sắc bén vô cùng.
156 Trên mặt nhân sĩ đến nói chuyện làm ăn đều bị dính một ít vết son môi chất lượng kém, có người còn bị những kỹ nữ này dùng dao rạch một khe hở ở đũng quần, một đài truyền hình San Francisco nhận được thông báo của một người Trung Quốc: Onassis xúi giục người trước cửa công ty mại dâm, chào hàng ma túy.
157 Dương Thiên Long ở trong này đánh giá nói: "Thật không tồi, không ngờ nhà của cậu ở trong nước cũng không kém khách sạn năm sao". Diệp Thiên Vân tự tay rút vải trắng xuống hết, hắn rốt cuộc vẫn thấy có chút giống bệnh viện, cười mở miệng nói: "Những vật này đều là của người khác, nếu có một ngày tôi không ở võ quán nữa, thì căn phòng này cũng sẽ không thuộc về tôi".
158 Trên mặt Hàn Băng hiện vẻ đỏ ửng, nàng cắn răng nói: "Không có gì, tôi chẳng qua là muốn hỏi một chút thôi, tôi đi luyện tập đây, có thời gian sẽ tìm anh nói chuyện phiếm!".
159 Trở lại giường Diệp Thiên Vân cầm hai quyển sách này nhìn thoáng qua, sau đó lại lấy bút ký của Toái Cốt Thủ ở trong hành lý mở ra nhìn lại, hai ngày trước lúc ở cũng không có thời gian xem, lần này yên tĩnh nên quyết tâm mở ra tinh tế nghiên cứu.
160 Diệp Thiên Vân nhận lấy rất tự nhiên, cười nói: "Thế à, gần đây có rất nhiều chuyện, vẫn chưa tới trường, khi nào thì chúng ta thi?"Trần Nhiên nói tiếp: "Còn năm sáu ngày, theo phụ lục thì bắt đầu nghỉ học từ ngày hôm qua, một tháng cậu không có mặt giáo viên nhiều lần tìm gặp, may nhờ Lưu Tùng tìm đạo viên ém nhẹm hộ cho cậu".