81 Thạch Thanh Sơn đến giờ mới từ trong khiếp sợ hồi thần lại, hắn vừa rồi rõ rang chứng kiến Diệp Thiên Vân đối phó với mấy tên côn đồ có bị trúng một đao, hơn nữa còn có vẻ không kém, nhưng mà hiện giờ nhìn mặt Diệp Thiên Vân cũng không có biểu hiện gì, điều này làm hắn cảm thấy rất khó tin, Hình Ý mặc dù là môn công phu nội gia, nhưng mà cũng không thể ngăn đao được.
82 Cái loại sự kiện ngoài ý muốn này khiến Diệp Thiên Vân chưa kịp thích ứng được, thái độ hắn lập tức đổi mà ôm quyền nói: Tôi cũng rất vinh hạnh, không nghĩ tới hôm nay lại gặp nhiều bằng hữu như vậy.
83 Trương Thiên Phóng rất thưởng thức Diệp Thiên Vân, lão nói tiếp: Vấn đề đầu tiên chính là cậu có liên quan đến Bát Cực Môn hay không? Vừa nghe đến câu này, mấy lão già kia đều trở nên ngưng trọng, có vẻ là vấn đề này rất trọng yếu với họ vậy.
84 Lý Văn Sinh nghe xong câu này, vẻ mặt có chút cổ quái nói: Mày sao biết võ công tao luyện là trạc cước? Tao không phải là người của Trạc Cước môn. Trương Thiên Phóng ở bên cạnh nói chen vào: Hắn tên là Lý Văn Sinh, truyền nhân của Lâm Thanh Đàm thối.
85 Những người ở ngoài trường cũng vừa từ trong sự kinh hoàng mà tỉnh lại, ánh mắt tất cả đều đổ dồn nhìn về phía Lý Văn Sinh, thấy hắn mắt hắn trợn trừng, bên trong tràn ngập sự sợ hãi, nằm sõng xoài trên chiếc bàn gẫy, xương ngực toàn bộ vỡ vụn, lõm vào khoảng hai thốn, khớp xương của cánh tay phải và xương vai toàn bộ gẫy lìa, chỉ có một chút thịt còn dính bên trên.
86 Trương Thiên Phóng thấy Diệp Thiên Vân quét mắt nhìn tứ phía xong thì không nhìn nữa, trong lòng rất nghi hoặc, võ giả chân chính trước khi tỷ thí đều phải nhìn mỗi một ngóc ngách, thậm chí là mỗi một viên đá, bởi vì có thể một viên đá không đáng để vào mắt vào thời khắc đặc biệt sẽ trở thành công cụ giết người, tuyệt đối không được phép xem thường.
87 Kim Tam chết rất thảm, câu nói sau cùng của hắn chính là câu bảo Diệp Thiên Vân nhớ kỹ tên của hắn, hai lão già đứng ở bên cạnh nhịn không được mà chạy vào trong sân, rồi quỳ xuống ôm lấy thi thể của Kim Tam khóc thất thanh.
88 Diệp Thiên Vân gật đầu, nhìn phòng làm việc của hắn, người đã đạt tới cấp độ này, trang trí và bài biện không phải càng dùng nhiều tiền thì càng sang, mà còn phải chú ý tới ý cảnh, cả phòng làm việc nhìn vào đều hình thành một loại phong cách trang trọng và cổ kính.
89 Khi Diệp Thiên Vân lái xe ra khỏi tập đoàn Bát Đạt thì đã là gần giữa trưa, nơi đây không phải là trung tâm của thành thị nên người trên đường không nhiều, tâm tình của hắn hiện đã tốt hơn không ít, ít nhất thì hiện tại là như vậy.
90 Nói xong lại quay sang bảo: Chúng ta lên lầu nói chuyện, nơi đây không tiện. Diệp Thiên Vân gật đầu, hai người bước lên lầu. Vào tới phòng, Vương Vĩnh Cường ngồi lên sa lông nói: Xảy ra chuyện gì? Sao lại vội vã xuất ngoại như vậy?Diệp Thiên Vân thẳng thắn nói: Ngày hôm qua đã giết người, muốn ra ngoài để tránh rắc rối.
91 Diêm Phong phả ra một hơi thuốc, gật gù thưởng thức, nói: "Tôn Vĩnh Nhân này tôi biết, gia tộc của hắn rất có thế lực tại Hương Cảng, ông già Tôn Minh Vũ của hắn và tôi còn có quan hệ làm ăn buôn bán với nhau.
92 Một tên vệ sĩ ở bên cạnh lạnh lùng nói: Tiểu tử, Ngũ ca của chúng tao đang hỏi mày đấy!Diệp Thiên Vân lạnh lùng nhìn hắn, nói: Ngũ ca là thằng nào? Tao chưa từng nghe thấy bao giờ? Trong lòng hắn vốn đã tích đầy lửa giận, vừa hay có câu này châm ngòi.
93 Tôn Vĩnh Nhân ở võ quán tuy rằng tương đối an toàn, thế nhưng lại ko thể ra ngoài vui chơi, bởi vì mấy người bọn Thạch Thanh Sơn không có được thân thủ như Diệp Thiên Vân, nếu như lại phát sinh chuyện bắn giết, vậy thì khẳng định là không sống nổi.
94 Diệp Thiên Vân bắt tay với nàng rất tự nhiên, hắn cười nói: Không sao, quần áo sớm muộn cũng phải giặt mà. Hắn vừa nói xong thì đối diện Hứa Tình chợt cười khanh khách.
95 Quyền thủ thường bắt đầu được bồi dưỡng từ khi còn bé, mỗi ngày luyện tập tám tiếng, trong đó huấn luyện gồm các loại như thể năng, trọng lượng, phản ứng, kỹ xảo.
96 Tôn Vĩnh Nhân đứng đó nhìn hồi lâu rồi mới hâm mộ khen tấm tắc: Vóc người của anh thật đẹp, nếu như tôi có thân hình này không biết sẽ làm say mê nhiêu thiếu nữ rồi, có lẽ tôi cũng nên rèn luyện.
97 Phách Khang Sai gật đầu, đồng cảm nói:"Đối với tôi mà nói ở trên thuyền đúng là hơi nhàm chán, tôi nghĩ chúng ta nhất định sẽ trở thành bạn bè. "Diệp Thiên Vân đi tới trước mặt Hứa Tình, nói:" Chúng ta cùng ăn chút gì đó nhé?"Hứa Tình gật đầu nói:"Được thôi, tôi cũng thấy hơi đói bụng.
98 (cái này là xạo nè, thấy cá voi có nghĩa là đã ra biển lơn, cách đất liền rất xa thế mà còn nói là từng canh chim hải âu bay lượn phía đuôi thuyền, vì theo mình biết, chim hải âu chỉ xuất hiện ở gần bờ biển đại lục hoặc các hòn đảo, thế mà cũng viết dzậy cho đc.
99 Hắn đang hăng say luyện tập thì bỗng nghe được tiếng gõ cửa, không thể làm gì khác đành phải dừng lại đi ra mở cửa. Cửa vừa mở liền thấy được người gõ cửa chính là Hứa Tình, điều này khiến trong lòng Diệp Thiên Vân mơ hồ cảm thấy vui mừng, hắn cười nói:"Thật không ngờ lại là cô, mời vào!"Hứa Tình mặc một chiếc váy trắng thuần khiết, ở trên còn gắn một chiếc nơ con bướm rất to, đáng yêu động lòng người.
100 Tôn Vĩnh Nhân nói xong thì thấy đỡ một bụng tức, có điều chỉ một giây sau gã liền phát hiện ra có điều bất ổn, có năm người rõ ràng đang đi về phía gã, cho nên gã nhìn Diệp Thiên Vân, nhạt nhẽo nói: Không phải tôi cố ý đâu, thử nói chuyện với mấy người này xem có được không?Diệp Thiên Vân quan sát tình hình rồi đáp: Anh thấy sao? Vừa nói xong mấy người kia liền đi tới, trên mặt ai nấy đều đầy vẻ giận dữ.
Thể loại: Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 26