121 Trong chuồng, một con ngựa đang ngoan ngoãn ăn cỏ, dáng vẻ ung dung nhàn nhã. “Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?” Lạc Cơ Nhi rốt cục nhịn không được cất tiếng hỏi, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve đám lông ngựa.
122 Đám người áo đen này, đang bày đặt trận pháp không chút sơ hở, nhóm thị vệ bị giam chặt bên trong, liều mạng xông lên đột phá, cũng không có cách nào thoát được ra ngoài!Kiểu ám sát thế này, có vẻ như đã được chuẩn bị từ rất lâu, chỉ cần đạt được mục đích, bất chấp hậu quả!Lòng bàn tay Ca Nhi đã đẫm mồ hôi, liếc mắt quan sát đám thị vệ đang giao chiến với bọn hắc y nhân, màng liều mình đưa Lạc Cơ Nhi trốn thoát, thật không ngờ một tên hắc y nhân đã kịp nhìn thấy, đã thoát khỏi đám hỗn chiến với thị vệ mà đuổi theo hai nàng, chủy thủ nắm chặt trong tay, hắn đâm thẳng tới!“Lạc Nhi, cẩn thận!” Ca Nhi vô thức xoay người, lập tức nắm lấy tay nàng, mạnh mẽ đẩy người nàng ra!Ánh dao sắc lạnh kia xẹt tới, không còn kịp thay đổi, liền đâm thẳng vào bả vai của Ca Nhi! Tiếng dao đâm vào cắt đứt da thịt làm bật ra một tiếng kêu đau đớn không nén nổi ___“Ôi…” Ca Nhi lảo đảo ngã xuống mặt đất, tay trái gắt gao ôm lấy vai, trong nháy mắt, dòng máu nóng cuồn cuộn chảy , thấm đẫm xiêm áo nàng, từng giọt theo đầu ngón tay nhợt nhạt đang nhỏ xuống…“Ca Nhi!” Lạc Cơ Nhi thất thanh kêu lên, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thật đau đớn!Tên áo đen vẫn không chịu buông tha, hướng ánh mắt nhìn chằm chằm mỹ nhân trước mặt, chủy thủ trong tay liền đổi hướng, hướng phía nàng mà đâm tới !Trong nháy mắt, hô hấp bị cướp đi! Lạc Cơ Nhi cắn chặt môi, nén không cho bật ra tiếng kêu sợ hãi, từ đâu xuất hiện một bóng áo xanh bay vụt tới vây lấy tên hắc y nhân, “Đinh” Tiếng ám khí đánh vào chủy thủ, làm nó rơi độp ngay trước mặt nàng.
123 Gương mặt hoàn mỹ của Mặc Kỳ nháy mắt trở nên đỏ ửng, một tay đang cầm vải bông, một tay đang đang cầm lọ thuốc, gầm nhẹ nói: “Làm gì vậy? Đã nói là ngươi nằm xoay người lại, ta sẽ thoa thuốc!”Thực sự không đành lòng nhìn Ca Nhi lại phải chịu cảnh đau đớn như thế nữa, Lạc Cơ Nhi vươn tay, lạnh lùng khẽ chạm tay Mặc Kỳ, bảo hắn: “Ta sẽ thoa thuốc, ngươi có thể mang giúp một chậu nước nóng tới đây được không ?”Mặc Kỳ trong nháy mắt không nói gì, khẽ nghiến răng lại, không thể làm gì khác hơn là đưa lọ thuốc trên tay giao cho Lạc Cơ Nhi, xoay người bước tới cửa phòng.
124 Trong phòng nhỏ, tiếng chúc mừng vang lên tầng tầng rung động. Đám hạ nhân xung quanh lập tức quỳ xuống, cùng nói vang: “ Chúc mừng Vương gia!”Mặc Uyên giương ánh mắt đau đáu, mãnh liệt nhìn vào tấm rèm trắng, đang che bên trong một thiếu nữ, hắn cảm thấy như cả trái tim đang bị bóp nghẹn, hắn đã đặt hết cả trái tim vào nàng , vậy mà có một việc hắn hoàn toàn không có cách nào nắm giữ được, chính là… tâm của nàng.
125 Cho dù là ngươi ta cũng đánh !“Được, ngươi giỏi lắm…”Thiếu niên kia toàn thân tỏa ra hàn khí thấu xương, rút kiếm trong tay của tên thị vệ đứng bên cạnh, lập tức đâm tới, hướng thẳng đến nữ tử ngang ngược kia, “ Lấy roi của ngươi ra đi! Ta quyết đấu với ngươi!”Âm thanh vang vọng quanh quẩn nơi đình viện làm Uất Trì Tuyết giật mình, ngay lập tức, môi nàng buông nét cười nhạt, “ Chỉ bằng ngươi mà muốn đấu với ta sao?”Trong ấn tượng của nàng, thiếu niên trước mặt thật quá mức non nớt, dù cho không kể đến tuổi tác của hắn đi, cả khí chất thì cũng thua rất xa nam tử mà nàng hâm mộ, vậy mà có gan đến đây cầm kiếm khiêu chiến với nàng… A, thật đúng là không biết tự lượng sức mình mà!“ Đúng, chỉ cần ta thôi!” Mặc Kỳ khí phách nói, gương mặt tuấn dật có vài phần vượt tuổi, “ Ta thật nhẫn nhịn ngươi đã lâu, thế nhưng ngươi dám làm bị thương người của ta, dám phái người đi ám sát Lạc Nhi, ta sẽ không nhịn ngươi nữa!!”Uất Trì Tuyết từ từ rút roi ra, đôi mắt nhìn chàng tràn đầy ý châm chọc: “ Hừ, làm sao ngươi dám kết luận, ta ám sát người của ngươi?”“ Ta cóc cần đợi ngươi xác nhận, chính là từ trong miệng ngươi nói ra, tất cả là âm mưu của ngươi, thật là chó má mà! Ta nói lại lần nữa, rút roi của ngươi ra đi!” Thiếu niên đã không còn kiên nhẫn nữa, ánh mắt tối đen tràn đầy sát khí.
126 “Như ngươi mong muốn…” Môi hắn khẽ tràn ra bốn chữ, thanh âm nhẹ như gió mát. Dưới ánh trăng, nam tử thần thái ưu nhã kia khẽ buông nụ cười yếu ớt, hắn mơ hồ cảm thấy được trò hề này cuối cùng đã tới lúc kết thúc, trong lòng hắn thấy vài phần thoải mái, rốt cục, hắn đã có thể cho Lạc Nhi một lời giải thích hoàn mỹ, nàng đã làm cho hắn biết đau triệt tâm can, rốt cuộc cũng đã có thể nhẹ nhàng, mỉm cười kết thúc…Chỉ là, hắn rốt cuộc không thể yên lòng.
127 Bước vào đại điện sáng rực đèn đuốc, đột nhiên không khí đượm mùi sát khí. Ung dung tiến vài giữa đại điện, Mặc Uyên nhíu mày, nhìn về phía đế vương đang ngự trên ngai vàng, thần sắc nghiêm nghị, trên tay cầm một cuộn trúc thư , cả hai cùng nhìn nhau, không khí cực kỳ nặng nề, “Hừ” một tiếng, mớ thẻ tre trong tay nam nhân kia bay ra mang theo sự tức giận cực độ, trong nháy mắt tất cả rơi lả tả dưới chân Mặc Uyên.
128 Trong khoảng thời gian ngắn, đao kiếm giương khắp đại điện, tất cả các cấm vệ quân đều rút gươm ra hướng tới, mắt nhìn chằm chằm vào nam tử nghiêm nghị khuôn mặt lạnh lùng, thân mang y phục đen toát lên vẻ đẹp hào hoa kia.
129 : Xông vào Yến viênTrong phút chốc, đèn đuốc sáng trưng trong đại điện , một nỗi kinh hoàng bao trùm. Lúc này Mặc Húc cuối cùng cũng đã biết được. Không phải là hắn không hề phòng bị.
130 Đáng nhẽ nên một đao giết chết nữ nhân kia đi!Một giọng nói to đột ngột vang lênLạc Cơ Nhi quay sang nhìn, bàn tay nàng khum khum che bớt ánh đuốc chói mắt.
131 Trong Vương phủ rộng lớn, tất cả mọi người bị trục xuất đến trước tiền viện, một đoàn oanh oanh yến yến tụ tập lại một chỗ, tiếng khóc lóc nức nở không ngừng hòa lẫn trong tiếng chửi bới vang ra hỗn độn.
132 Thân thể Lạc Cơ Nhi dần dần cứng đờ, đôi mắt trong suốt nhìn qua phía vị công công đang ngoan ngoãn phục tùng bên cạnh. “Công chúa, hoàng thượng quan tâm người, sợ công chú ở trong cung không quen, đã đặc biệt bang tặng cho người ở lại Lạc Tiểu Trúc, ngay bên cạnh Tích Uyển cung, như vậy, Uyển Phi nương nương cũng có thể thường xuyên quan tâm chăm sóc người, có việc gì cần thiết xin công húa chớ ngại , cứ sai sai bảo bọn hạ nhân… ”Đôi mày lúc này đang nhíu chặt, Mặc Kỳ bất giác kéo lấy nàng về phía mình, quát lớn: “Làm càn! Hậu cung xưa nay chính là nơi chỉ dành cho các phi tần, mà Lạc Nhi đâu phải là phi tử, dựa vào cái gì mà bắt nàng ở lại hậu cung!”Vị công công chỉ biết cười gượng, hắn quả thật cũng rất sợ chọc giận vị tiểu tổ tông này, không chừng ngày hôm nay hắn sẽ không có cách nào trở về mà phục mệnh.
133 Đón nhận ánh mắt trong trẻo nhưng thật lạnh lùng sắc nhọn, Uất Trì Tuyết ngước mắt khẩn cầu, “Ta biết là ngươi vô tội, thế nhưng… thế nhưng ta không có cách nào khác, ngươi nếu là hận, hãy hận ta là đủ rồi, không cần trách tội ca ca ta, huynh ấy là thủ lĩnh, huynh ấy cũng là bất đắc dĩ, phải vì đại cục của Hồ Duệ tộc mà suy nghĩ…”Mặc Uyên không nói được lời nào, chỉ buông ánh mắt chán nản nhìn nữ nhân trước mặt đang ra sức biện giải, đôi môi sắc sảo thoáng hiện một nét cười, ánh mắt tuấn mỹ của hắn dời đi, dường như mệt mỏi, chậm rãi nhắm lại, không muốn nghe thêm nữa.
134 “Ngươi không phải là cũng không thay đổi sao? Vẫn là dáng vẻ làm loạn thiên hạ đó…” Phong Dực từ trước đến nay vốn lạnh lùng, thờ ơ nói, khẩu khí có chút gì đó mang ý châm chọc.
135 “Buông ra… ” Kiềm chế cả người run rẩy, Lạc Cơ Nhi nghiến răng nói, trong con mắt trong suốt có chứa hận ý khắc cốt ghi xương. Mặc Húc chậm rãi ngước mắt lên, chống lại ánh mắt như dòng suối trong của nàng…Hít sâu một hơi, có mùi hương thơm ngát đẹp đẽ, lờ mờ tản ra…“Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, ngươi nghĩ, trẫm sao buông tha được?” Giọng nói khàn khàn, như người tình đùa cợt, hắn để sát vào chiếc miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của nàng, để cho hô hấp của nàng quấn lại cùng nhau.
136 Thong thả đứng dậy, trên mặt tràn đầy kiêu căng, Mặc Húc tiến đến trước mặt Uyển Phi, khuôn mặt dịu dàng nhỏ nhắn đoan trang. Đôi mắt thùy mị, đôi môi tinh xảo, rất là ôn nhuUyển phi có chút sửng sốt, thấy sóng mắt của hắn lay động, trên mặt hai má ửng hồng, hai tay để lên cổ hắn, hơi thở như lan nói: “Hay là…Hoàng thượng bây giờ đã muốn nô tì…”Mỹ nhân bại hoại, lại có chút trêu gọi không nổi nửa điểm dục vọng, Mặc Húc lẳng lặng nhìn thái độ tận lực mị hoặc của nàng, nhưng chỉ cười không nói.
137 Một đêm gió lạnh. Cánh hoa nhất địa điêu tàn, trong không khí hương ngọc lan càng thêm nồng đậm, thanh tịnh và đẹp đẽ lộ ra vài phần lãnh ý, thấm vào quần áo, hương khí lượn lờ.
138 Tư Ngọc Tư Lan bị cơn giận dữ của thân hình nhỏ nhắn trước mắt hù dọa đến giật mình há hốc tại chỗ không nói nên lời, tiếp đó, nàng đẩy phá sự ngăn cản của hai người bọn họ!“Cô nương!”Cơ thể mỏng manh đụng vào một bức tường thịt cứng chắc, Lạc Cơ Nhi than nhẹ một tiếng, suýt nữa đứng không vững, một cánh tay thoắt với tới, rất nhanh vững vàng nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, giúp nàng ổn định thân thể.
139 Bên trong tẩm cung sáng ánh đèn. Chiếc khăn đỏ tươi nổi lên trên mặt nước, những tơ đỏ nhè nhẹ trôi bồng bềnh nhìn mà phát hoảng. Một thân hình mềm mại trắng như tuyết nằm lọt hẳn trên giường, bị đế vương kia ép chặt vào trong ngực, cẩm bào bị xé rách, lộ ra màu trắng của xương bả vai, nhìn sơ cũng có thể thấy vết máu có phần dễ sợ kia trên mặt vết thương, nàng đau nhức đến run rẩy, thân thể bị ép chặt trong ngực, chỉ sợ nàng khẽ cử động sẽ làm vết thương thêm sâu.
140 Nàng muốn gì?“ A… …” tiếng hét lần nữa vang lên giữa không trung tràn đầy sự giận dữ, Mặc Húc không thể nhịn được nữa, tay hắn rời khỏi thắt lưng hung hăng nắm lấy tóc nàng, khiến nàng phải đau đớn hét lên.