61 Ngón tay lạnh lẽo lướt qua mặt, hơi chút chậm lại làm cho thân thể nàng có chútkhô nóng, bàn tay tái nhợt của nàng gắt gao nắm lấy tấm chăn tuyết nhung, nhìnhắn, một luồng hơi thở tà mị đến gần, cặp mắt trong veo mà mệt mỏi có vàiphần e sợ.
62 “A… !”Ngay sau đó, Mặc Uyên cắn cái lưỡi bối rối muốn lùi bước của nàng, trước lúcnàng thét ra tiếng thì nhiệt liệt phản công, chiếm lấy môi của nàng!Trời đất quay cuồng, Lạc Cơ Nhi chỉ có thể gắt gao bám víu bờ vai của hắnmới không ngả ngửa, cái lưỡi nóng như lửa của hắn cuốn lấy cái lưỡi mềmmại của nàng, hung hăng hấp trụ khiến toàn thân nàng cảm thấy như bị hỏathiêu, bất lực muốn giãy dụa lùi bước, ngay sau đó, nàng mất đi trọng tâm, bịngã xuống trên giường tuyết trắng mềm mại!Dục hỏa bừng bừng!Mặc Uyên say sưa hôn thân hình xinh đẹp dưới thân, sự khiêu khích một cáchngây ngô của nàng giống như độc dược, mê hoặc thần trí hắn da diết! Ngọnđèn dầu bùng cháy hắt bóng hai người lên vách tường, nàng rên rỉ, giống nhưđang bị một con thú nhỏ điên cuồng cắn nuốt, không thể động đậy ở dưới thânhắn, chỉ có thể mặc hắn hôn lên yết hầu của nàng một cách hung mãnh…“A…” Một cảm giác đau đớn nóng rực liên tục đánh úp lại, Lạc Cơ Nhi đau đếnnỗi nức nở thành tiếng, nhưng môi bị hắn ngăn chặn, run rẩy trong tuyệt vọng…Đột nhiên, môi bị buông ra, đầu của nàng lập tức nghiêng sang một bên, nhưngười chết đuối đang thở hổn hển, ngực phập phồng không ngừng…Ngay sau đó, cằm bị hắn giữ lại, một lần thở gấp gáp, môi lại lần nữa bị ngănchặn!Lúc này đây, trong khi môi và răng giao nhau thì có một viên dược mát lạnh…Trong đau đớn nàng hoảng hốt biết đây là cái gì, theo bản năng mà nuốt xuống,viên dược mát lạnh kia trôi xuống dạ dày, chậm rãi, cơn đau như lửa đốt giảmbớt, lòng nàng căng như dây đàn rốt cục cũng trầm tĩnh lại…Cả người bủn rủn vô lực làm Lạc Cơ Nhi mỏi mệt không chịu nổi, bàn tay nhỏbé tái nhợt gắt gao nắm quần áo hắn chậm rãi khôi phục huyết sắc, vô ý thứcmà bám víu bờ vai của hắn, nụ hôn của hắn không có dừng, ngược lại càngthêm dai dẳng, dịu dàng triền miên khiến thân thể nàng vừa mới thả lỏng liềnrun rẩy trở lại.
63 Không khống chế được nữa rồi…Hắn cứ bị bức họa trước mắt khiến cho không thể khống chế được…Bên tai, xuyên thấu qua cửa sổ mỏng manh truyền tới tiếng than khẽ đầy áplực.
64 Cung nữ cước bộ thác loạn cơ hồ đạp phá cửa. Chậu nước nóng hôi hổi, vào rồi lại ra, bàn tay tiểu cung nữ dính đầy máu tươikhiến kẻ khác nhìn vào mà chấn động.
65 Thanh âm quả quyết của tiểu cung nữ giống như sấm mùa xuân nổ vang trong phòng, người bên ngoài cả kinh rùng mình một cái!Ánh mắt mọi người, trong khoảnh khắc đó toàn bộ tập trung đến thân ảnh nhỏnhắn xinh xắn mặc áo xanh nhạt chỗ cửa kia!Ánh mắt thủy chung lặng im mà lưu luyến trên người nữ tử trên giường, Lạc Cơ Nhi không nói được lời nào, chỉ có khi nghe được lời nói sau của tiểu cung nữ,thân mình suy nhược run rẩy kịch liệt, ánh mắt trong veo mang theo hoangmang chưa tán nhìn mọi người, nhìn đến ánh mắt lạnh như băng cùng nghi kỵ,cảm thấy thình lình bị chụp thót!Mà giữa phòng, cặp mắt ngầm nổi sóng của Mặc Uyên bắt đầu khởi động,thân hình cao lớn uy nghiêm có nháy mắt cương trực.
66 Một thanh âm sắc bén vang vọng trong đại điện, chói tai vô cùngTội không thể tha. Bốn chữ này quả thật sắc nhọn, một cây một cây đâm thẳng vào trong tư tưởng có chút uể oải của nàng.
67 Ngoài điện, tia nắng ban mai ấm áp ùn ùn kéo đến chiếu về đây…. Bước chân của Mặc Uyên bị kiềm hãmĐôi mắt hẹp dài sâu xa quét qua ngoài cửa điện, ngoài đó đông nghịt người, tất cả bá quan văn võ, thân mặc quan phục đang ở ngoài điện chờ đợi, dường như chỉ chờ hắn từ bên trong đi ra, ngay khi ánh mắt chạm nhau không khoảnh khắc, mấy trăm quan viên cung kính với hắn, gạt quan phục nhất loạt quỳ lạy!!“Thần chờ lệnh! Khẩn cầu Uyên vương điện hạ thương xót bách tính Lạc Anh, xuất binh Hồ Duệ, bình ổn phản loạn!!”Thanh âm rền vang chung quanh, chiếm toàn bộ cung điện, dư âm còn vọng lại……Cảnh tượng không thể dự liệu lại đến, trong tia nắng mai sáng rực, có đủ bách quan và tiếng hô chờ lệnh, quan phục màu đỏ tía trước mắt lan tràn thành một miền biển.
68 Hương thơm làm kẻ khác thèm nhỏ dãi, lan toả tràn ngập trong gian nhà giam nho nhỏ, mọi người đều xúm vào nhìn. Hộp thức ăn kia được đẩy đến trước mặt nàng.
69 Vô thức muốn tránh né sự đụng chạm của hắn, Lạc Cơ Nhi nhíu mày, hơi quay đầu đi. Trong lúc đó, cảm xúc nhẹ nhàng trong nháy mắt biến mất, ánh mắt của Mặc Húc hiện lên một tia sắc nhọn, nháy mắt lúc sau, lại bị sự nhu tình không thể che dấu thay thế.
70 “Trẫm không biết đây đã là lần thứ mấy, ngươi nói năng lỗ mãng đối với trẫm…” Bóp cằm nàng, tay hơi dùng sức một chút, vừa lòng nhìn nàng cho dù đau đến nhíu mày nhưng trong đôi mắt cũng không giảm bớt chán ghét đối với mình, nét cười bên môi Mặc Húc càng sâu, “Nếu trẫm muốn có được ngươi, có ngàn vạn loại cách thức, trộm, đoạt, lừa, đều dễ dàng cả, hiện giờ lại nhẹ nhàng thương lượng với ngươi, ngược lại ngươi lại giận dữ, a… nhưng mà ngươi yên tâm, Trẫm —— chưa bao giờ ép buộc nữ nhân.
71 Tích Uyển cung. Dường như một lần nữa lại quay về một buổi sáng sớm ngày nọ. Nửa canh giờ trước, quan viên bộ binh, Thái y chẩn đoán bệnh tình ngày đó, tính cả mấy chục thái giám cung nữ của Tích Uyển cung, hết thảy đều bị gọi đến đại điện.
72 Bức ra chân tướng. Tay Uyển phi, đã giận đến không ngừng phát run!Sắc mặt nàng tái nhợt nhìn nam tử tà mị mà khinh cuồng kia, nàng nhìn ra được phẫn nộ trong mắt hắn, trong lòng nàng chấn kinh tột đỉnh, cho dù thế nào cũng thật không ngờ, hắn chỉ vì một tiểu nô mà giận cá chém thớt với nàng? Đã từng, trong mắt trong lòng của hắn cũng chỉ có một mình nàng, bất luận kẻ nào đều không thể chạm tới, mà hiện giờ…Tay run rẩy, bởi vì sợ hãi, bởi vì chấn động, bởi vì bi thương…Bàn tay mảnh khảnh vươn ra từ bên trong phượng bào, nặng nề mà đập vào trên ghế nàng ta đang ngồi ——“Kha nhi!” Nàng vô thức tức giận quát một tiếng, cảm xúc trong mắt cuộn trào quá mức mãnh liệt, kích ra nước mắt, đôi môi nàng run run, nhìn tiểu cung nữ duy nhất mấy ngày trước làm chứng, sắc mặt tái nhợt đi ra từ đám người phía sau, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng.
73 Đừng dằn vặt ta. Xe ngựa rung xóc, thong thả chạy trên con đường nhỏ hẻo lánhTrong xe ngựa, nam tử tà mị thân mình nửa ngồi dựa, hai mắt nhắm chặt, như là đang che lấp nỗi ưu tư nào đó.
74 Nhu tìnhCó trời mới biết hắn có bao nhiêu thống khổ. Khi hắn lần theo tất cả manh mối điều tra lại phát hiện chân tướng đúng là nữ tử kia đang tương kế diễn một tuồng kịch, hắn đã đau đớn biết bao nhiêu!Hắn không phải là thánh nhân, cho dù không còn yêu nữ tử kia, cũng sẽ không đẩy nàng vào biển lửa!Hắn không làm được…Đối với Lâm Tâm Uyển… Đối với nữ tử mình đã từng thương yêu cùng bảo hộ bấy lâu nay…“Không được quay lưng lại với ta…” Hắn ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, như là muốn bắt lấy sự sống cùng tia hy vọng cuối cùng, đặt môi lên sườn mặt trắng nõn của nàng, hắn vô cùng ôn nhu hôn nàng, “Nàng có thể trách ta, có thể mắng ta, có thể khóc, nhưng không được phép phớt lờ ta! Có biết không…”Thân thể bị hắn ôm quá chặt, Lạc Cơ Nhi muốn vùng thoát ra nhưng lại liên tục không nhúc nhích được, hơi thở hắn nóng rực phun lên trên da thịt mẫn cảm của nàng, từng đợt tê dại theo cần cổ tuyết trắng lan tràn ra toàn thân, khiến nàng chịu không nổi.
75 Thụ thương. Nàng có thể cảm nhận được thân thể của hắn hơi căng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn lên khoảng không trong rừng, mây ở trên cao che bớt ánh nắng khiến ánh sáng xuyên qua lá cây mờ nhạt, có vẻ thần bí không gì sánh được, làm cho người ta thấy nghẹt thở…“Vù—— “Lại là một tiếng động rất nhỏ, một bóng đen nhanh chóng lướt qua đỉnh cây.
76 Không tìm được hắn. Bọn họ muốn là mạng của ta, không liên quan đến ngươiKhông liên quan đến ngươi…Hắn nghe được, tiếng gào có chút khàn khàn của nàng“Câm miệng…” Giọng nói có chút nghiến răng tràn ra khỏi môi, đôi mắt Mặc Uyên sắc bén đã qua nữ tử xinh xắn suy nhược kia, trái tim hung hăng bị nghiền nát!Dù trên người hắn đã đau nhức, nhưng đến lúc nghe những lời này của nàng thì trong lòng lại càng thêm đau…Mấy người áo đen bao vây xung quanh, đôi mắt khẽ giần giật, chợt ý thức được mục đích chân chính mình đến đây là để làm gì.
77 Không đành lòng giết hắn. Đã chết sao…Hắn cứ như vậy mà chết sao…Một cảm giác mãnh liệt chua xót to lớn nổi lên trong lòng… Trống trải hoang vu, không thấy có nửa bóng người, hoang vắng giống như tận cùng thế giới, nàng bỗng nhiên không biết phương hướng, nếu như không còn Đằng An, không còn thân nhân, thậm chí đã không còn người đàn ông làm cho nàng hận thấu xương kia… Nàng nên làm gì bây giờ?Mặt trời lặn, ánh chiều tà buông xuống, nàng bỗng nhiên hoảng loạn không biết làm sao, đầu ngón tay bối rối bấm chặt vào trong lòng bàn tay, không khắc chế nổi mà rưng rưng nước mắt…Nàng từng thật sự hy vọng hắn chết như vậy!Bị chết đến hài cốt không còn, bị chết bỏ mạng nơi hoang dã!Chỉ có như vậy, nàng mới có thể quên những khuất nhục đã phải trải qua, trên người mỗi một chỗ, mỗi một vết thương, mỗi một khắc, mỗi một lần đau đớn! Bọn họ đã có những ký ức khắc cốt ghi tâm như vậy, những dấu vết này dường như in sâu trong lòng nàng, nàng hận không thể lấy dao khoét những ký ức này tống ra khỏi đầu!!!Mẫu hậu, hắn đã chết…Nàng muốn cười, nước mắt nóng bỏng nhưng hốt hoảng rơi xuống, nụ cười kia bắt đầu trở nên chua cay, cay đắng đến mức khiến cho trong lòng nàng bắt đầu thấy co rút đau đớn…Nàng đau lòng.
78 Đêm yên bìnhNàng hôn mê thật lâu. Như thể vẫn đang chìm sâu trong giấc mộng, dường như vẫn chưa tỉnh lại. Trong đầu nghe như có một thanh âm rất nhỏ đang không ngừng đánh thức thân thể mỏi mệt của nàng, muốn nàng tỉnh lại.
79 Bất ngờ bị hôn. Trong bóng đêm, đôi mắt trong suốt của nàng có vài phần kinh ngạc, chớp mắt mà không chịu nhắm lại, bờ môi bị hắn hôn bởi vì căng thẳng mà không hề cử động, chiếc lưỡi lửa nóng của hắn trằn trọc quấn quýt si mê trên cánh môi nàng, nhẹ nhàng chạm đến hàm răng khép chặt của nàng, than nhẹ một tiếng, cũng không vội vàng, chậm rãi hôn nàng thật sâu, dùng nhu tình ngọt ngào hoà tan nàng.
80 Cảm giác trên môi bị cắn và hơi thở ấm áp bao trùm khiến Lạc Cơ Nhi phát ra một tiếng ưm… Nàng tham luyến cảm giác tê dại truyền đến môi dưới, cùng với hơi thở gần gũi ôn nhu an ủi, cảm xúc như vậy khiến nàng từng chút từng chút một thoát ra khỏi giấc mộng đẫm máu kia, rốt cục, hô hấp chậm lại, hàng mi giống như cánh ve của nàng đột nhiên mở ra, mang theo đám sương chưa tản đi, dịu dàng nhìn về phía khuôn mặt tuấn lãng cách mình nửa tấc——Trong lòng kinh hãi còn chưa rút hết, cặp mắt nàng từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, kinh ngạc nhìn nam tử vừa mới buông cánh môi của nàng ra.