21 Quần áo rách rưới không đủ che thân, cơ thể đau đớn khó chịu, Lạc Cơ Nhi đưa tay muốn đẩy sự áp chế của hắn ra, nhưng lại cảm thấy thân thể hắn to lớn, vóc người dường như gấp đôi nàng, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn căn bản là không ngừng được sự xâm lược của hắn!“Đau, đau quá, a—-!” Nàng không chịu nổi mà cong người lên, cảm thấy trước ngực có một bàn tay to hung ác đang niết lấy cái đỉnh nhỏ màu hồng đến biến dạng, cả người nàng run run, nghẹn ngào chống cự…Bàn tay to tự do thăm dò bên trong y bào, mang theo sự trừng phạt nghiêm khắc, mê hoặc vuốt ve dọc theo sống lưng hướng lên!Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy một luồng cảm giác lạnh từ sau gáy, hình ảnh vừa mới thấy lại trở lại trong đầu, thân rắn chi chít bò đầy trong lồng sắt, dây dưa, cắn xé thân thể của cô gái kia… Sợ hãi cực độ biến thành ảo giác, tràn ngập cảm giác muốn nôn mửa, chiếc lưỡi nóng bỏng của người đàn ông kia vẫn đang trên người nàng…Đột nhiên, Lạc Cơ Nhi đưa tay ra vịn vào toạ ỷ, nhanh chóng cúi người xuống, nôn ra một trận dữ dội!Rất buồn nôn.
22 Người con gái trắng nhợt gầy yếu, cổ tay bị hắn nắm chặt, thân thể nhỏ xinh bị đặt dưới thân, y bào tán loạn miễn cưỡng phủ lên thắt lưng hai người, động tác nhấp nhô liên tục thể hiện sự kịch liệt.
23 Mang thai… mang thai… mang thai…Hắn không cách nào tưởng tượng người đã từng được mình nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu sủng lại có sự thay đổi như vậy, hắn lại càng không tưởng tượng nổi dáng vẻ mềm mại của thân thể nàng ở dưới thân người đàn ông kia, cũng không thể chịu đựng được nàng màng thai con của người khác, còn vội vã chiêu cáo thiên hạ!Phẫn nộ, điên cuồng, chiếm lấy.
24 Da thịt mềm mại, dáng người suy nhược, cặp mắt trong veo tràn ngập mị hoặc, khiến người thương tiếc. Sau một hồi nhìn ngắm, Bích Dao rốt cuộc đưa ra kết luận như vậy.
25 Ôm chặt Lạc Cơ Nhi trước ngực, hơi thở ấm áp cuồn cuộn lưu động. Mặc Uyên hơi chau mày lại, thật không ngờ nàng lại nhỏ bé đến vậy. Cả người giống như một con mèo bình thường ngồi trong lòng mình, đầu khẽ cúi xuống chợt thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, kề sát vòm ngực trần của hắn, hơi thở ấm áp, lay động lòng người.
26 Tiếng ca hát kéo dài, vang vọng khắp nơi. Rượu quá tam tuần, phía trung tâm đại điện các vũ nữ đang nhảy múa tưng bừng, trên mặt mọi người đã đỏ bừng, hàm chứa bảy phần ý cười, thưởng thức cánh tay áo lay động như nước, dáng múa uyển chuyển.
27 “Đừng mà…” Đau đớn cùng khuất nhục cùng nhau ập tới, Lạc Cơ Nhi sợ hãi than nhẹ, “Đừng!!” Ngay sau đó, môi dưới có cảm giác đau đớn giống như bị xé rách, là hàm răng bén nhọn của hắn đang cắn phá cánh môi sưng đỏ của nàng.
28 Hậu cung yên lặng. Những tia sáng xuyên qua hoa văn trạm trổ trên cửa sổ chiếu xuống trên người con gái quần áo không chỉnh tề kia. Hạnh nhi có chút buồn bực, nhìn kỹ nàng vài lần, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn nhìn qua còn chưa thành thục, chỉ là khuôn mặt kia, lại đẹp đến mức rung động lòng người, so với chủ tử nhà mình còn hơn vài phần mị hoặc.
29 Hành lang quanh co, các cung điện nối nhau liên miên. Dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có tiếng hít thở của một mình nàng, nàng không biết chính mình đã đi qua bao nhiêu con đường, xuyên qua bao nhiêu đình đài, chỉ là cây cối xung quanh luôn luôn xanh um tươi tốt , vô số cung điện cùng lầu các, khiến nàng đi tới đi lui như thế nào cũng không thoát ra được.
30 Thái giám tổng quản sửng sốt, biểu tình trên mặt trong nháy mắt đã cứng đờ, sau một lúc mới lấy lại thần sắc, khi này khuôn mặt đã thành màu đỏ tím, hai thị vệ hai bên cũng lên tiếng trả lời mà chạy tới, nhất tề quỳ xuống, “Hoàng Thượng! Có gì phân phó!”Thái giám tổng quản run run chỉ vào Lạc Cơ Nhi: “Bắt nó lại cho ta, bắt nó lại cho ta!”Đôi mắt Mặc Húc chậm rãi nhắm lại, hiện ra một tia không kiên nhẫn: “Lý Tư…”Câu này làm thái giám tổng quản chấn động, cuống quít quỳ xuống phủ phục, làm ra vẻ nghiêng tai lắng nghe phân phó.
31 “Đừng giãy dụa, trẫm mang nàng đi xem chuyện thú vị. ” Mặc Húc thương tiếc ôm nàng vào lòng, sau đó khẽ hôn lên trán nàng, “ Chắc chắn nàng sẽ thích. ”Nói xong, hắn ôm nàng đi lên lầu.
32 Cơn đau đớn đâm thật sâu vào lòng nàng, bao phủ lấy nàng… đau quá. Nàng nhắm mắt, trong đầu toàn bộ đều là hô hấp nóng bỏng của hắn, từng tiếng từng tiếng, áp bức lăng nhục nàng.
33 Trên tay trống trơn làm cảm xúc đột nhiên biến mất, lòng Mặc Uyên có chút mỉa mai hơn là không vui. A!Bên môi hắn nổi lên một nụ cười tà mị khiến nữ tử thiên hạ đều phải điên cuồng.
34 Bàng công công chấn động, không lường trước được việc Uyên Vương mở miệng, vẻ mặt lạnh băng nháy mắt đã tan mất, cụp mắt xuống, khom người nói: “Thưa Uyên Vương điện hạ —— “Đi đến trước mặt hắn một cách chậm rãi, bên môi Mặc Uyên nở ý cười bí hiểm, thanh âm giống hệt Diêm Vương nơi âm giới, lạnh như băng: “Công công đã nghe qua câu này chưa?”Bàng công công chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thân mình cúi xuống càng thấp: “Thỉnh điện hạ chỉ giáo…”“A…” một tiếng châm biếm tràn ra bên môi, Mặc Uyên hơi giãn đôi mày một chút, liếc mắt quan sát vị đế vương cùng phi tử ở bên cạnh, ý cười trên môi hắn càng sâu, “Công công, ngươi muốn hại chết bổn vương sao? ‘Nô tài’ thân cận của Hoàng huynh, Mặc Uyên nào dám chỉ giáo…”Bàng công công giống như bị dội bom oanh tạc, sắc mặt hắn trắng bệch, hoảng sợ quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên: “Điện hạ… nô tài biết sai! Nô tài chỉ nghĩ đến… nghĩ đến vị cô nương này là người trong cung … cho nên mới…”Không để ý đến việc hắn đang nói năng lộn xộn, Mặc Uyên xoay người, dừng lại ngay trước thân ảnh nho nhỏ suy nhược nhưng tràn ngập mị hoặc, khàn khàn nói: “Đứng lên.
35 Uyên vương phủ. Đã vào đêm, trong đại điện bài trí vài lò lửa thật lớn, ánh lửa trong đó ấm áp mà bừng bừng, chiếu toàn bộ điện phủ sáng như ban ngày.
36 Cặp mắt Mặc Uyên trở nên lạnh lùng vô cùng, lời nói mạnh mẽ của nàng làm hắn nhói đau, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia rơi lệ, trong lòng chấn động mạnh.
37 Địa lao ẩm ướt, ánh sáng âm u. Mặt không chút biểu tình, gia phó canh cửa ngục âm trầm, hơi thở rét lạnh đập vào mặt nàng, xiềng xích nặng nề rầm rầm vang lên.
38 Nàng thử hoạt động tay phải của mình, chỉ hơi hơi động một chút, như bị đau xé, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, lan tràn tới toàn bộ cánh tay. Nàng không mệt mỏi mà thử, mãi đến lúc thân thể bắt đầu đau đến phát run, nước mắt nặng nề rơi xuống mặt, rốt cục nàng cũng chịu đựng không nổi.
39 Bàn tay mảnh khảnh cầm một viên ô mai, một nữ tử áo tím phía trên đài nheo mắt lại. “Bọn tỷ muội các ngươi có nghe thấy người ta nói không —— “Trong nháy mắt im lặng bị phá vỡ, mấy người nữ tử ngồi bên cạnh nhàn nhã uống trà, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nữ tử áo tím kia, trong cặp mắt như đã ngầm nghĩ dự liệu trước—— ha ha, rốt cục có người bắt đầu nói chuyện này.
40 “Buông ra… Không được đụng vào ta!” Nàng dùng khí lực yếu ớt của mìnhchống cự lại, sợ hãi sự đụng chạm của người khác, “Không được đụng vàota…”“Không có việc gì đâu! Nô nhi!” Mặc Uyên kéo cả thân mình nhỏ nhắn suynhược của nàng vào lòng, hơi thở nóng rực dán vào khuôn mặt nàng, cố nắmgiữ cánh tay nhỏ bé đang giãy dụa lung tung, ôn nhu khẽ dỗ dành, “Không cóviệc gì đâu, đừng lộn xộn, ngoan…”Bị sức lực bá đạo nhưng nhẹ nhàng kia chế trụ, sự sợ hãi trong lòng nàng rốtcục tan biến dần, vô lực chôn trong vòm ngực hắn, ổn định hô hấp.