41 Cặp mắt u ám đầy tơ máu lóe lên một tia giận dữ cùng đau đớn chồng chất. Nàng đúng là cố ý, cố ý làm hắn điên lên, cố ý dùng lời nói lợi hại lại đángthương, đâm thương lòng hắn một cách vô tình! Thế nhưng… Hắn chết tiệtđúng là vẫn rất đau lòng.
42 Quanh thân hoàn toàn lạnh lẽo. Rất lạnh, nàng thử cuộn mình, nhưng phát hiện cả người không còn chút khílực, cái trán ngược lại nóng hổi, tỏa ra sưởi ấm thân người.
43 “Răng rắc!”Một tiếng giòn vang. Một cành cây bị chính đầu ngón tay mình không cẩn thận bẻ gẫy, Mặc Húc khẽnhíu mày, dừng mắt lại ở cành khô mỏng manh xanh mởn trên đầu ngón tay kia“Hoàng Thượng… Hoàng Thượng?” Một hoạn quan bên cạnh cẩn thận kêu lên,trên trán thấm hơi chút mồ hôi.
44 Uyên vương phủ. “Phong thị vệ, khẩn cầu đi thông báo một tiếng, hạ quan…” Một nam tử mặcquan phục màu tím đứng đằng sau bức tường bình phong, khúm núm nói.
45 Nàng giật mình, ngây người nhìn đoạn xương ngón tay ngắn nhỏ kia, ngón taydính máu của nàng nắm lấy bánh bao trắng nõn nho nhỏ kia, bên trong đỏ tươi,tỏa ra mùi kỳ dị, mùi kia mang theo ma lực như mị hoặc, là hương vị nàngchưa từng nếm qua.
46 Ác ma. Hắn là ác ma không phải là người. Nàng không thể nghe được gì, vẫn như chết ôm lấy đầu mình, tủi nhục khócrống, cánh tay mảnh khảnh tái nhợt lộ ra khỏi áo tù nhân, thân mình nho nhỏ runrun như lá khô trước gió.
47 Cực lực chịu đựng mệt mỏi toàn thân, Lạc Cơ Nhi giương mắt lên, ánh mắttrong veo, yếu ớt trông thấy nữ tử phía sau—— mặc áo hồng nhạt đã bạc màu,thắt đai lưng trắng, tay áo cuốn cao, ngón tay trắng nõn ươn ướt, ánh mắt trongsáng nhìn nàng.
48 Chỉ hai chữ ngắn ngủn nhưng lại làm lạnh dọc sống lưng Lạc Cơ Nhi, vẻ sắcbén trong mắt lập tức tỏa ra…Chỉ trong nháy mắt, nàng cảm nhận được ánh mắt của hắn từ đằng sau, mangtheo hàn khí lạnh thấu xương hướng tới gần mình, làn nước ấm áp vỗ về da thịtnàng, cũng không thể làm dịu đi cảm giác cứng đờ của thân thể.
49 Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, Lạc Cơ Nhi hít thở dồn dập,giương đôi mắt ngập nước nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt, chợt nhận ra toànthân đang kề sát bên người hắn, nàng cảm nhận được bàn tay to lớn trên lưngmình, nóng rực đến gần như làm phỏng nàng.
50 Kịch liệt thở dốc, hồi lâu sau mới chậm rãi bình ổn. Sự thỏa mãn chưa từng có. Hồi lâu sau, Mặc Uyên nhấc người lên, ánh mắt lưu luyến si mê nhìn xuống thânthể nhỏ bé mềm mại thơm ngát ở dưới thân kia.
51 Trong Yến viên hoàn toàn vắng lặng, lặng im như tiếng sáo thanh nhã, làm cholòng tĩnh lại, nhưng ưu thương. Hắn luôn thường tới nơi này vừa đi, vừa để trái tim xốc nổi của hắn lắng đọnglại.
52 “Hôm nay cô nương vào cung, nên cười nhiều hơn mới được, trong cungkhông giống vương phủ, gặp phải chủ tử đều là phiền toái…” Đem một câytrâm nạm ngọc lưu ly màu bạc cắm vào búi tóc mỹ lệ, trên mặt thị nữ lộ ra mộtchút tươi cười, thực vừa lòng tay nghề của mình, “Em đã nói chưa? Cô nươngrất thoát tục…”Qủa thực, cô gái 14 tuổi, thân thể ngây ngô mang theo vẻ xinh đẹp, da thịt nõnnà làm người ta mê muội.
53 Lạc Cơ Nhi mở phắt cặp mắt trong veo ra, đôi môi vẫn bị hôn như trước, nàngnhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, đang ở sát mặt mình…“Nuốt xuống đi…” Lời nói mơ hồ lại gần gũi trực tiếp truyền ra, hắn lạnh giọngra lệnh.
54 Mọi người trong cung điện đều bị xua đi hết, Uyển phi thu hồi ánh mắt, cẩn thậnđánh giá thân ảnh mặc áo màu nguyệt sắc (*xanh nhạt) quỳ gối giữa điện.
55 Khẽ giật mình, không thể kiềm chế mà thấp giọng cười nhạo, Uyển phi thu lạivẻ chật vật của mình, để nước mắt lưu lại quanh vành mắt, “Ngươi là cố ý khoekhoang với ta sao? Ta không chiếm được gì đó, ngươi cũng không mảy mayđể ý, ngay cả ngươi cũng cảm thấy, ta đây là một sủng phi mà thật bi ai, đúngkhông?!”Lời nói sắc nhọn, mà không hiểu để làm gì, lượn lờ bên người nàng nhưsương khói trong lư hương.
56 Rốt cục cũng ý thức được trong điện một thân nguyệt sắc (*xanh nhạt) xinh đẹpkia, Mặc Húc chau mày, “Hôm nay ái phi có khách?”Uyển phi giật mình, thản nhiên giải thích: “Là một tiểu nô tì trong Uyên vươngphủ, lần trước thần thiếp thấy thích, liền xin Uyên Vương điện hạ mời nàng đến,trùng hợp thay Hoàng Thượng lại thấy, Hoàng Thượng nếu như không thích,thần thiếp bảo nàng trở về cũng được.
57 Bọn họ xem nàng là cái gì?Cầm cơ? Ca nữ?Chỉ vì nàng nước mất nhà tan, chỉ có thể ở địch quốc tham sống sợ chết, khiếnbọn họ không kiêng nể gìmà làm nhục nàng như vậy sao? !Cảm giác đau đớn mãnh liệt giày vò trong lòng, Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu, ánhmắt thanh vắng nhuốm vài phần thống khổ, nàng nhìn thẳng vào nữ tử dịu dàngdựa sát vào lưng vị đế vương kia, đứng thẳng lưng, môi nở nụ cười lạnh lùngyếu ớt không hợp với tuổi thật: “Nương Nương muốn ta làm cái gì, không ngạinói thẳng.
58 Bọn họ xem nàng là cái gì?Cầm cơ? Ca nữ?Chỉ vì nàng nước mất nhà tan, chỉ có thể ở địch quốc tham sống sợ chết, khiếnbọn họ không kiêng nể gìmà làm nhục nàng như vậy sao? !Cảm giác đau đớn mãnh liệt giày vò trong lòng, Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu, ánhmắt thanh vắng nhuốm vài phần thống khổ, nàng nhìn thẳng vào nữ tử dịu dàngdựa sát vào lưng vị đế vương kia, đứng thẳng lưng, môi nở nụ cười lạnh lùngyếu ớt không hợp với tuổi thật: “Nương Nương muốn ta làm cái gì, không ngạinói thẳng.
59 Mặc Húc trong lòng chấn động, mắt thấy thân ảnh mềm mại như tuyết cúi xuốngrồi ngã xuống, theo bản năng đưa tay đỡ nàng!Vòng ôm trống rỗng lập tức chứa đầy thân thể mềm mại, hắn nhìn nàng đangđau đến hít thở không thông, nhịn không được cuộn cả người lại, sắc mặt dầndần trắng bệch ở trong lòng hắn…“Chết tiệt… Xảy ra chuyện gì? !” Hắn gầm nhẹ một tiếng, không nhịn được ômchặt thân thể mềm mại vào trong lòng, hai tròng mắt tràn đầy đau thương!Lạc Cơ Nhi đã đau đến nói không ra lời, chỉ cảm thấy có ngọn lửa trong thânthể bị đốt lên, đau đớn kịch liệt truyền tới khắp tứ chi, đau như đứt xương!“Đau quá… Đau quá! A…” Nàng đau đớn kêu lên, môi dưới bị cắn đỏ cũngkhông kìm được đau đớn giống như đang thiêu cháy trong bụng, theo bản nănggắt gao tựa đầu chôn ở trong lồng ngực ấm áp, đầu ngón tay nắm chặt vạt áonam tử…Quỳ trên mặt đất Uyển phi dĩ nhiên hơi ngây ra, nửa ngày mới bừng tỉnh, mắt lộvẻ bối rối: “Thần thiếp không biết… Thần thiếp thật sự không biết, vừa nãynàng vẫn khỏe, Hoàng Thượng cũng thấy mà…"“Lập tức truyền Thái y!” Ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn đang đau đến run rẩy ởtrong lòng, ánh mắt thâm sâu của Mặc Húc tràn đầy đau lòng, âm trầm quát lên!Uyển phi sắc mặt tái nhợt từ mặt đất đứng lên, hô hấp cũng bắt đầu không ổnđịnh.
60 Lại là các bút tích của quan viên các lộ, khuyên hắn mang binh xuất trận, HồDuệ nhiễu loạn ở biên cảnh, đã vô lực ngăn cản. Hắn biết, nam tử tà mị kia bề ngoài tuấn mỹ nhìn như vân đạm phong khinh(*thờ ơ hờ hững), hoàn toàn là một chiến thần, ba năm trước, cùng với gia tộcHộ Duệ giao chiến, đã khiến quân dội của Hộ Duệ nghe tin mà sợ mất mật, màhôm nay…“Đã là giờ nào rồi?” Trên sập (*tháp), nam từ thần sắc không đổi bỗng nhiênthản nhiên mở miệng, mang theo âm thanh vừa hứng thú lại tà mị theo đại điệnmà đi ra.