161 Xe ngựa phát ra một tiếng chi nha, ngừng lại. Lạc Cơ Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy lúc này gió tuyết hình như cũng không hề mãnh liệt, trên cánh đồng tuyết trắng xoá, chỉ còn lại vài bông tuyết như lông ngỗng lẳng lặng rơi xuống đất.
162 Giữa bầu trời đầy tuyết lớn, hắn lưu luyến si mê hôn người mảnh mai xinh đẹp trong lòng kia, đầu lưỡi nóng cháy cũng nàng liều chết dây dưa, khí lạnh ùn ùn kéo đến bao vây thân ảnh kia, mà dưới lớp áo choàng đầy tuyết kia, bàn tay ấm áp của hắn vuốt ve thân thể đơn bạc của nàng, ghì thân thể khắc cốt ghi xương vào trong lòng…Sự dịu dàng làm người khác hít thở không thông, nàng chợt tình nguyện muốn chết chìm ở trong đó, không bao giờ tỉnh lại.
163 Một tiếng cạch, cửa phòng mở, một người thiếu phụ từ bên trong đi ra. Tiểu nam hài bắt được một góc váy của nàng, vui mừng mà la hét: “Mẹ, người xem người xem!”Giống như là ở nơi này rất lâu chưa từng gặp qua người ngoài, trong mắt thiếu phụ có một tia đề phòng, nhưng khi nhìn đến cô gái ôn nhu khuynh thành kia thì, lòng bỗng nhiên mềm nhũn.
164 Tuyết rơi thật sự yên tĩnh, ở trong màn đêm, tựa như tiên cảnh. Hắn yên lặng một lúc lâu. Nàng dường như trời sinh chính là thuộc về nơi này, trong đôi mắt trong suốt như có sự tĩnh lặng cùng thuần khiết giống như tuyết, hắn nhịn không được vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt mịn màng trắng nõn của nàng, khẽ mở miệng: “Bất kể là lý do gì, cũng muốn nghe sao?” Bàn tay nhỏ bé có chút băng lạnh của nàng chụp lên mu bàn tay của hắn, dần dần nắm chặt, đôi mắt trong suốt kiên định không có tiếng động.
165 Hai chân đi đến nhuyễn ra, nàng chỉ có chăm chú giữ chặt lấy bờ vai của hắn mới có thể khiến mình không ngã xuốngSau một khắc, cánh tay rắn chắc ôm lấy nàng, đôi môi nóng bỏng hơi trượt khỏi cánh môi nàng, ôn nhu nói: “Chúng ta quay về trong phòng đi.
166 Ở phía bắc đối diện thôn là một khu rừng thông rậm rạp, buổi sáng sớm những cây thông được bao phủ một làn tuyết mỏng, phát sáng chói mắt dưới tia nắng ban mai.
167 Bị Ưng Trảm truy sátHướng mui thuyền mờ tối âm u, một nam nhân gương mặt hung hăng thô lỗ, tay cầm chén rượu, đang ngà ngà lảo đảo men say. Trong lò sưởi, lửa đang lặng lẽ âm ỉ cháy, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng “ lép bép”.
168 Tuyết rơi thật sự yên tĩnh, ở trong màn đêm, tựa như tiên cảnh. Hắn yên lặng một lúc lâu. Nàng dường như trời sinh chính là thuộc về nơi này, trong đôi mắt trong suốt như có sự tĩnh lặng cùng thuần khiết giống như tuyết, hắn nhịn không được vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt mịn màng trắng nõn của nàng, khẽ mở miệng: “Bất kể là lý do gì, cũng muốn nghe sao?” Bàn tay nhỏ bé có chút băng lạnh của nàng chụp lên mu bàn tay của hắn, dần dần nắm chặt, đôi mắt trong suốt kiên định không có tiếng động.