121 Triệu Nhan Nghiên cũng rất nghi ngờ, nhìn tôi lắc đầu, ấn điện thoại, nhưng mới chỉ nói được một hai câu, đã đem điện thoại đưa cho tôi. "Alo. . . "Tôi cầm máy nghe, tôi thật sự nghĩ mãi mà không ra, là ai lại thông qua Triệu Nhan Nghiên gọi điện thoại cho tôi.
122 "Vương Đức Nghĩa, cậu thật to gan! Là ai cho cậu đổi trang đầu thành như vậy !"Một trung niên nam tử đeo kính hơn 40 tuổi quát tháo ầm ĩ, đem tờ báo Tân Giang buổi sáng nhét vào tay Vương Đức Nghĩa.
123 Hôm nay tôi lấy thẻ danh dự của cửa hàng này, mặt sau còn ghi rõ một điều; cửa hàng luôn bán hàng chính hãng, nếu là hàng giả xin bồi thường gấp 10 lần.
124 Nếu ai không biết thì lại còn tưởng rằng hai người là chị em mất. Tôi chẳng có chút nào oán trách, đồng thời lại còn thể hiện bản sắc nhà giàu, có mỗi công việc là bỏ tiền, lông mày còn chả thèm nhăn.
125 “Cậu mau chọn đồ uống đi. "Khuôn mặt của Hứa Nhược Vân đỏ hồng lên. "A. . . Được. "Không biết tại sao khi nhìn khuôn mặt của Hứa Nhược Vân, trong lòng tôi lại sinh ra một cảm giác đặc thù.
126 "Đúng! Bởi vì sáng hôm đó hắn còn gọi tớ xem báo. Ngày bình thường hắn đâu có đọc báo gì đâu, tại sao mới sáng sớm mà hắn đã biết chuyện này!"Hứa Nhược Vân phân tích rất rõ ràng.
127 Thời điểm tôi xuống dưới, Trần Vi Nhi đã đến. Mặc dù trước kia nàng đã từng mua rát nhiều áo da, áo lông với Nhan Nghiên, nhưng có lẽ bởi nguyên nhân trời lạnh quá, mà nàng đang hà hơi vào tay, khi tôi xuống dưới thì nàng dang hay tay nhảy tới.
128 "Nói bừa!"Trần mẫu lại một lần nữa kinh hãi nói:"Nếu nói bừa thì tiền ở đâu ra?""Thật ra thì số tiền kia chính là do Lưu Lỗi đưa cho ca ca, sau này con cũng mới biết được.
129 "Cái này. . . Lão Trần, ông thấy thế nào?"Trần mẫu cũng có chút động tâm, nói như trưng cầu ý kiến. "Tôi thấy chuyện mà Tiểu Lưu nói cũng có thể làm được! Nhưng mà lập công ty thì sẽ có rất nhiều tiền hay sao?"Trần phụ lo lắng nói.
130 “Tiểu Lưu, cháu đang ở đâu vậy?"Tôi vừa mới đỗ xe ở trong khu để xe của Ngân hàng Công Thương thì chú Triệu gọi điện thoại tới. "Cháu vừa mới về nhà, đang ở bãi đỗ xe, có chuyện gì không chú?"Mỗi buối tối chú Triệu đều gọi điện thoại cho tôi.
131 “Oánh Oánh, có phải tiểu tử này hay làm cho xe của con vỡ vụn thành như vậy hay không?" Ngô phụ căm tức tôi quát. "Chuyện này. . . "Nhìn bộ dáng giận dữ của cha như thế này, thì nàng không biết nói sao cả.
132 “Đúng rồi, Lưu Lỗi đâu?"Ngô mập mạp sợ nàng tiếp tục dây dưa vấn đề này nên chuyển đề tài. "Đã đi rồi! Lúc các người không có ở đấy!"Ngô Huỳnh Huỳnh không vui nói.
133 Tôi dừng xe ở bãi đỗ xe của Ngân hàng Công Thương, giờ này cũng đã là hơn 12 giờ đêm, trước kia có nghĩ tôi cũng không dám nghĩ tới có thể đi về vào giờ này, nhưng bây giờ mọi chuyện đã trở thành như cơm bữa.
134 "Đợi một chút đã"Khi tôi đang chuẩn bị về phòng, thì bị cha tôi gọi lại. "Còn chuyện gì nữa không, cha?"Tôi theo bản năng xoay người lại. "Thằng nhãi này, sau này chú ý một chút, đừng có ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa! Thật không biết kiếp trước con tích được phúc đức gì, mà lại có hai tiểu cô nương khăng khăng theo con, cha hôm nay nói lần cuối cùng, nếu như dám dẫn về nhà người thứ ba, thì cha sẽ đánh gẫy chân của con!"Cha tôi nhìn tôi, dạy dỗ nói.
135 “Rột cục cô có muốn mua xe hay không?"Tôi bị Ngô Huỳnh Huỳnh dẫn đi lòng vòng tới mức choáng váng đầu óc. "Mua, tại sao lại không mua! Nhưng mà tôi phải thích chiếc nào đó mới mua được chứ!"Ngô Huỳnh Huỳnh vừa nói, lại tiếp tục đảo thêm một vòng.
136 “Cậu. . . Cậu nói gì? !"Trung niên nam tử kinh hãi nói, hắn căn bản không tin một đứa trẻ như thế này mà lại mua được một chiếc Lamborghini, nhưng tôii của hắn rõ ràng nghe thấy câu nói"Sao lại rẻ như vậy?" !"Không có gì, Oánh Oánh, cô cảm thấy chiếc xe này như thế nào?"Tôi không hề chú ý tới trung niên nam nhân này nữa, mà xoay người nói với Ngô Huỳnh Huỳnh.
137 Sau khi Ngô Huỳnh Huỳnh nói xong, tôi bảo Ngô Huỳnh Huỳnh đừng có cúp điện thoại mà chuyển máy sang cho tôi. "Lý cục trưởng, cháu là Lưu Lỗi. "Tôi nói.
138 Tôi lùi về phía sau hai bước, nói. "Thí chủ, cậu đừng có khăng khăng chối cãi nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì bần đạo không khách khí nữa đâu!"Tiêu Nha Tử nghiêm mặt nói.
139 “Đây là địa phương nào?"Tôi nhìn bốn phía xung quanh một chút, lúc nãy không cẩn thận chạy tới nơi này. "Cái này, sư điệt cũng không rõ ràng lắm. . . Sư điệt chỉ theo chân của sư thúc chạy tới.
140 Địa điểm tổ chức buổi biểu diễn chính là sân vận động của trường Đại học Tân Giang. Sân vận động này có diện tích đạt 20. 000 thước vuông. Tất cả những buổi trình diễn thể dục, văn nghệ, diễn xuất của thành phố Tân Giang đều được tổ chức ở chỗ này.