161 Hứa Nhược Vân lo lắng đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn ra xung quanh bốn phía. "Nhược Vân, cậu không thể nào yên lặng một chút hay sao?"Vương Tiểu Lệ là bạn tốt của Hứa Nhược Vân, phiền não nhìn nàng nói.
162 Khi đến cửa trường Tứ Trung, tôi đã thấy Đại hội thể dục thể thao đã bắt đầu rồi. Tôi ở trong lòng thầm mắng, nếu như dám làm hỏng chính sự của lão tử, thì lão tử nhất định san bằng công ty Bất Động Sản Hoàng Thị.
163 Bây giờ đúng là tôi có chút bội phục tên Tề Đại Bằng này rồi, rõ ràng là thở tới mức gần như đứt hơi, vẫn kiên trì tranh tài với tôi!Nhưng mà đối với tình yêu thì luôn luôn ích kỷ, không thể nhường nhịn được.
164 Đang trò chuyện thì người trọng tài lúc nãy xuất hiện ở cửa lớp nói với tôi:“Em đi ra ngoài một chút”Tôi kỳ quái nhìn hắn, sau đó đi ra khỏi phòng học, hỏi:“Bạn học Lưu Lỗi, có một tin tức tốt.
165 “Ai!”Tôi thở dài, Diệp Tiêu Tiêu quả nhiên có dự mưu! Vốn nàng cũng không muốn, nhưng vì nghĩ tới sự nghiệp giáo dục, nên mới đành lòng hạ thủ. “Thật xin lỗi, em không thể đáp ứng yêu cầu của cô.
166 Thừa dịp thời điểm Diệp Tiêu Tiêu ngẩn người, tôi vội vàng lắ mình ra khỏi phòng làm việcHóa ra cửa phòng không khóa, Diệp Tiêu Tiêu chỉ có lừa tôi mà thôi.
167 “Đúng vậy. Sợ à?” Tôi trêu trọc nói. “Có một chút, lão công, anh nói xem bác trai, bác gái có đuổi em ra khỏi nhà hay không?”Trần Vi Nhi có chút bận tâm hỏi.
168 “Ăn cơm!”Mẹ tôi là người lên tiếng phá vỡ sự suy nghĩ của hai người Nhan Nghiên và Vi Nhi. “Đi thôi, đi ăn cơm đi. ”Tôi cười một tiếng, khôi phục bình thường nói.
169 Sau khi đóng cửa lại, Triệu Nhan Nghiên cười hì hì lại nói những lời trêu đùa quen thuộc :"Chị Vi Nhi, chúng ta gọi lão công là Lưu đại ca nha !""Được, Lưu đại ca, anh mau cưỡng gian Vi Nhi đi.
170 Sau khi Vi Nhi thỏa mãn sau, gục ở trên vai của tôi lẳng lặng hỏi. “ Anh nói không phải đâu, em có tin anh không ? Tên kia bị trừng phạt là thích đáng, em có nhìn thấy, sau khi hắn vào bệnh viện, rất nhiều bạn học vui mừng, chỉ kém một nước là đốt pháo ăn mằng ! ”Tôi nói.
171 Tôi cười lạnh nói. “Không mang?”Người đội mũ ke pi sửng sốt, nghĩ thầm lái xe tại sao lại không mang theo Bằng lái xe?Nhưng mà như vậy cũng tốt, hắn co mang theo thì mình lấy ra cũng đâu có dùng được gì, cho nên nói:“Đỗ xe không đúng nơi quy định, lái xe không bằng, phạt 200 đồng, nếu không sẽ đem xe về đồn!”“Tiền phạt? Được, anh lấy biên lai cho tôi.
172 Tôi vừa định đáp ứng chợt nhớ tới sáng mai còn phải tới nhà Diệp Tiêu Tiêu, cho nên nói :“ Cha, cô chủ nhiệm lớp con bảo ngày mai tới nhà cô ấy một chuyến.
173 Tôi nhìn trong danh sách là một thực đơn dài, khi người bán hàng quay đi rồi, thì tôi tàn bạo nói. “Ai cần em lo! Không ai thèm lấy cô càng thích!”Diệp Tiêu Tiêu tức giận nói.
174 Tôi thấy vẻ mặt của Diệp Tiêu Tiêu rất là kỳ quái, nên nghi hoặc hỏi. "A. . . "Diệp Tiêu Tiêu lúc này mới phục hồi lại tinh thần, bối rối nói:"Không có gì.
175 "A! Bác biết rồi!"Bác Diệp bỗng nhiên vỗ đầu một cái nói:"Cháu sợ tiểu nha đầu của Triệu gia kia phát hiện phải không? Điểm này cháu không cần lo lắng, bác với lão Triệu là chiến hữu, từ một chiến hào bò ra, quan hệ tương đối thân thiết, Triệu nha đầu nếu như không muốn, bác liền bảo ông nội nàng nói chuyện với nàng!"Tôi chỉ có cách cười khổ, chuyện này nếu để cho Triệu Nhan Nghiên biết, có khi lại còn ủng hộ tôi cũng lên, cho nên tôi vội vàng nói sang chuyện khác:"Bác Diệp, chúng ta nên nói chuyện quyên góp tiền trước.
176 "Tiểu Lưu! Bác Diệp mời cháu một chén có được không?"Bác Diệp giơ chén rượu nói với tôi. "Bác Diệp. . . Cháu thật không thể uống nữa. . . "Đôi mắt của tôi đã lờ đờ thiếu tỉnh táo, nói.
177 "Lưu Lỗi, em giống như đã thích anh rồi. "Diệp Tiêu Tiêu cúi đầu, nhỏ giọng nói:"Mặc dù chuyện này nghe rất hoang đường, nhưng em cũng không hiểu rõ em bây giờ nữa.
178 Người cảnh sát giao thông này lập tức đổi bộ mặt hòa ái, nói:"Thật không tốt, tôi cũng chỉ làm theo quy định, xin bỏ qua cho!"Người cảnh sát giao thông này ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại nghĩ tới chuyện làm sao có thể giải vây, đem một chút trách nhiệm đổ lên chiếc xe thể thảo.
179 Nhân viên đưa cho tôi một Menu. "Cho một chai rượu trắng đi. "Tôi không nhìn cái danh sách kia, thuận miệng nói. Nhân viên kia dùng vẻ mặt kì quái nhìn tôi, nghĩ thầm trong quán Bar thì làm gì có rượu trắng!Mà người nói như vậy, thì chỉ có hai loại người, một là người này lần đầu tiên tới quán Bar, còn một loại khác là người này có chủ tâm tới gây sự.
180 Công ty này nằm ở ngoại ô của thành phố Tân Giang, người ở rất thưa thớt, nhưng lại rất dễ có thể tìm thấy. Ngày hôm qua, tôi trở về hỏi thăm Triệu Quân Sinh một chút, thì biết công ty này có danh tiếng rất cao, có rất nhiều doanh nhân và những người nổi tiếng thuê vệ sĩ của công ty này, nghe nói công ty này còn cung cấp vệ sĩ là những bộ đội đặc chủng xuất ngũ, có thực lực ứng biến rất cao.