101 Tôi và Trần Vi Nhi vô cùng kinh ngạc nhìn vị anh hùng làm việc nghĩa này. Mà Lý Thiếu Kiệt lúc này hai tay đã nắm lại, hắn thấy Trần Vi Nhi liếc mắt đưa tình với một lưu manh bại hoại như tôi, thì hàm răng đã nghiến ken két, tức tới mức sùi…bọt mép.
102 "Chị Vi Nhi, chị nói cái gì đó?"Triệu Nhan Nghiên không hiểu, hỏi. "Nhan Nghiên em em, chẳng lẽ em không phải tìm chị để hưng sư vấn tội hay sao?" Trần Vi Nhi đỏ mặt, nghi hoặc hỏi lại.
103 "Vị tiểu huynh đệ này! Ván trượt tuyết thì phải coi trọng độ dẻo dai. . . "Ông chủ nhỏ giọng nhắc nhở Lý Thiếu Kiệt. "Hừ! Tôi biết, cho nên cái này cứng quá! Ông mau tìm cho tôi 1 cái mềm một chút, mềm một chút!"Lý thiếu Kiệt lớn tiếng nói.
104 Triệu Nhan Nghiên nhìn bộ ngực của Trần Vi Nhi nói. ". . . "Trần Vi Nhi vô cùng xấu hổ, sáng hôm nay thần xui quỷ khiến thế nào, lại tìm được bộ quần áo này rồi mặc ở bên trong.
105 Tôi sợ hãi than một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt thật thâm tình. "Lưu Lỗi. . . "Trần Vi Nhi kinh ngạc nhìn chăm chú vào tôi, nhẹ nhàng nói.
106 Tôi không giận mà lại cười, thằng này có đúng là có thú vui thích chê người khác. Nó coi mình là xã hội đen hay sao? Tôi nghèo, cũng không biết hắn giàu tới mức nào mà ở đâu cũng khoe khoang.
107 "Cút con mẹ mày đi, tao không tin là mày sẽ không chết!"Tôi đang liều mạng kéo Trần Vi Nhi, thì đằng sau lưng lại bị dính một cú đạp thật mạnh, nhất thời tôi liền ngã xuống, cùng với Trần Vi Nhi lăn về phía vách đá.
108 Một tay để kéo mình còn không nổi, huống chi còn kéo thêm cả Trần Vi Nhi nữa, đúng là hết sức khó khăn. "Vi Nhi, cậu có thể ôm lấy tớ không? Một tay thì tớ không dùng lực được!"Tôi nói với Trần Vi Nhi.
109 "Anh nói đúng, có lẽ. . . có lẽ chúng ta sẽ chết ở chỗ này. "Một lát sau, Vi Nhi ngẩng đầu lên, nói nhỏ với tôi. "Vi Nhi, vậy là em đã đồng ý làm lão bà của anh rồi phải không?"Tôi cao hứng nói.
110 Sau khi chuẩn bị xong, tôi đem toàn bộ đồ trượt tuyết cởi, khoác lên những cành cây bên cạnh đống lửa, nói với Trần Vi Nhi:"Vi Nhi, em cởi y phục ra đi.
111 Tôi ủy khuất nói. ". . . . "Trần Vi Nhi đỏ mặt, thẹn thùng không dám nhìn tôi. "Vi Nhi. . . "Tôi khẽ gọi nói. "Dạ. "Trần Vi Nhi nhỏ giọng đáp. "Em yêu anh từ khi nào?"Tôi ôm Vi Nhi, vuốt ve làn da trắng như bạch ngọc.
112 Trần Vi Nhi thấy tôi không nói gì, xoay người lại, lo lắng nói:"Em thật sự không muốn tranh giành gì với Nhan Nghiên muội muội của, lúc nãy em… em không biết tại sao lại nói như vậy, em cũng không giải thích được""Vi Nhi, anh biết chuyện này đối với em thật không công bằng, em cũng không muốn chia sẻ tình yêu với người con gái khác, nhưng địa vị của em với Nhan Nghiên trong lòng anh giống nhau, không phân cao thấp.
113 Trên Tây Tinh Sơn đã loạn tới vô cùng. Hàn Băng Phong căm tức nhìn tên Lý Thiếu Kiệt dám làm không dám chịu, trong lòng hắn căm tức vô cùng, nếu như không phải có cảnh sát ở bên cạnh, hắn đã sớm tát cho mấy phát, rồi lại đá thêm vài cái.
114 “Tại sao đại ca lại chạy tới cái tiểu đảo này? Nếu không phải lão Tứ phát hiện ra đống lửa, thì đại ca sẽ chết ở đây còn gì nữa!"Ngô mập mạp nói như súng liên thanh, hỏi một đống vấn đề lớn.
115 Khi biết tin tôi bình an lên máy bay, Triệu Nhan Nghiên lập tức thông qua vô tuyến điện liên lạc với tôi. "Lưu Lỗi! Anh có sao không? Anh làm em sợ muốn chết!"Tôi vừa mới "alo" một tiếng, thì đầu bên kia đã truyền tới âm thanh lo lắng với giọng khàn khàn của Triệu Nhan Nghiên.
116 Nếu không phải tôi biết rõ hoàn cảnh trước sau, thì tôi còn tưởng Triệu Quân Sinh đang chửi mắng tôi. Một câu “mẹ ngươi” được nói ra trong sự hoảng hốt, cảm thán vô cùng!"Sao vậy chú Triệu? Nhan Nghiên với cha mẹ cháu quan hệ rất tốt, mẹ cháu đã coi nàng là con dâu trong nhà rồi.
117 Tôi mỉm cười gật đầu, hỏi:"Nhan Nghiên, các em đang làm gì đó?"Tôi nghĩ đây chỉ là chuyện được phát triển quá mức, biến thành Triệu Nhan Nghiên lấy tay trợ giúp Trần Vi Nhi đạt đến cao trào, nhưng đây tuyệt đối không phải là chủ ý của các nàng.
118 Đêm qua thật sự là quá mệt mỏi, tôi duỗi cái lưng, lại chìm vào giấc ngủ. Đến khi tôi tỉnh lại, thì trong phòng chỉ còn lại có một mình. Đúng lúc này, Triệu Nhan Nghiên mặc một bộ đồ ngủ đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy tôi ngồi ở trên giường, liền hỏi:"Lão công, anh đã dậy rồi à?""Ừ, mấy giờ rồi?" Tôi hỏi.
119 "Khúc Đại Chí, nói cho anh biết, đây là xe của Hầu chủ nhiệm ngồi đấy!"Chu Minh Viễn thấy xe của hắn bị lôi lên, nhịn không được tức giận nói! Lời nói của hắn ban đầu là Khúc ca, giờ thì chuyển sang thành gọi tên.
120 Ôi, “cái trứng” !Chuyện này làm tôi phát hỏa, ngày đầu tiên lái xe liên tiếp gặp 2 thằng kiêu ngạo. Tôi đang nhớ lại sự kiện kiếp trước đập tan một chiếc BMW, mẹ nó, lão tử hôm nay cũng đập mày một trận.