101 Chiều hôm đó, Âu Dương Thiên Thiên đã lên máy bay về Bắc Kinh như ý muốn của mình.
Sau khi đặt chân xuống mảnh đất này, điều đáng ngạc nhiên là, nơi cô tới đầu tiên không phải là nhà, mà là bệnh viện.
102 Người đàn ông nghe thấy, liền đáp:
- Vậy sao? Thế thì. . . trước tiên chưa cần chuyển về đâu, có một người quen của nạn nhân muốn đến lấy lại một trong số những di vật đó.
103 Âu Dương Thiên Thiên ra khỏi bệnh viện, cô lái xe đi đến một cửa hàng sửa thiết bị điện tử, ở trong đó tầm 20" rồi mới rời đi.
Tiếp tục lên xe đến nơi khác, lần này, điểm dừng chân của cô lại là tại nhà tang lễ của Đàm gia.
104 Một kẻ kinh tởm, độc ác và đáng sợ, khốn nạn hơn cả cầm thú!
Ngoại tình, phản bội, còn là hung thủ gián tiếp hại chết mình.
105 Ở một nơi khác tại Thượng Hải. . .
Âu Dương Vô Thần về đến nhà đã là chuyện của sáng ngày hôm sau, anh bước vào trong biệt thự, Kỳ Ân và những người hầu đã đứng sẵn phía trước, cúi đầu:
- Cậu chủ, ngài về rồi!
Âu Dương Vô Thần tùy tiện "ừm" một tiếng như đáp lại.
106 Âu Dương Thiên Thiên đứng thêm một lúc nữa thì rời đi, cô lên xe taxi và về thẳng Âu Dương gia, không nán lại giây phút nào.
Vừa bước vào đại sảnh nhà Âu Dương, cô đã thấy Âu Dương Chấn Đông ngồi trên ghế, bên cạnh còn có Bạc Tuyết Cơ.
107 Âu Dương Thiên Thiên vừa nói vừa cười như một lời đùa, nhưng nó lại làm cả hai người ngồi trước mặt cô thay đổi biểu hiện một cách nhanh chóng.
108 Âu Dương Thiên Thiên ngạc nhiên ra mặt, mắt cô mở lớn, dường như không tin vào những gì mới diễn ra.
Cô ta. . . mới làm động tác gì vậy? Đánh cô sao?
Bên má truyền đến xúc giác đau rát, khiến Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy chân thực hơn, cô liếm khóe môi, đôi con ngươi hơi tối lại.
109 Đám người hầu hoảng hốt trước câu nói của Âu Dương Thiên Thiên, bọn họ vừa đỡ lấy người Âu Dương Na Na, vừa sợ hãi nhìn cô.
Thật sự.
110 Ở một nơi khác tại biệt thự Âu Dương gia, Thượng Hải. . .
Andrew bước vòa cổng, anh nhìn Kỳ Ân, lên tiếng hỏi:
- Vô Thần có ở đây hay không?
Kỳ Ân nhìn anh, lễ phép đáp:
- Andrew thiếu gia, cậu chủ ở trên lầu, ngài có thể lên đó tìm cậu ấy.
111 Âu Dương Vô Thần nghe thấy tên của hai người, nhíu mày hỏi:
- Đang yên đang lành tại sao đột nhiên lại muốn về Trung Quốc?
Andrew nhún vai, anh ta đi lại chỗ bàn ăn, thấy một ít hạt đậu rang, liền vươn tay bốc một nhúm, vô tư trả lời:
- Làm sao tôi biết được, nhưng chắc có liên quan đến hôn ước của cậu và Elena đấy.
112 Âu Dương Vô Thần chớp mắt, anh nhìn Andrew, muốn lên tiếng phản bác:
- Tôi. . .
Thế nhưng, lời của anh ngay lập tức bị Andrew ngăn lại:
- Cậu đừng chối bỏ chuyện đã rõ ràng như vậy, Vô Thần.
113 Andrew đi xuống dưới lầu, Kỳ Ân và đám người hầu thấy liền cúi đầu chào:
- Andrew thiếu gia, ngài về sao?
Anh gật đầu cười xem như trả lời lại, vốn là lách người đi qua bọn họ mà ra ngoài luôn, nhưng nghĩ đến thứ gì đó, anh liền đi lui lại vài bước, nhìn Kỳ Ân hỏi:
- Quản gia Kỳ, cô có biết cô gái mà Vô Thần hôn trên sân khấu là ai không? Hình như cô ta không phải người Thương Hải!
Andrew chỉ mới cử người theo dõi và tìm hiểu về Âu Dương Thiên Thiên gần đây thôi.
114 Sáng hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên rời nhà từ rất sớm, cô bắt xe đến tiệm sửa chữa thiết bị lấy gì đó rồi nhanh chóng đi đến nhà tang lễ của Đàm gia!
Bỏ qua nơi đặt vòng hoa của những fan hâm mộ, cô đi thẳng đến căn nhà phía sau, chạm mặt người tiếp lễ.
115 Mẹ ơi. . . .
Giây phút nhìn thấy hình ảnh quen thuộc gầy gò đó, Âu Dương Thiên Thiên suýt chút nữa thốt ra thành tiếng, nhưng cô nhanh chóng kiềm chế được mình, cắn môi chặn lại tất cả tiếng nói.
116 Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô đưa tay lên xóa đi giọt nước trong suốt rơi trên má mình, nuốt một hơi bình tĩnh.
Hôm nay cô đến đây không phải để khóc, đúng vậy, không thể để cảm xúc chi phối bản thân nữa.
117 Thân thể Âu Dương Thiên Thiên dường như bị đông cứng, trước những lời quen thuộc đó, cô đã có thể nhận ra. . . người đó. . . là chồng của mình.
118 Tiếng từ màn hình phát ra cực lớn, hình ảnh chiếu trên đó càng lớn hơn, nhất thời thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bao gồm cảnh sát, pháp y và cả Tống Dật Nhiên.
119 Cánh sát và đám pháp y đều ngẩn ngơ nhìn màn hình, bọn họ không thể tin nổi người đàn ông đang đứng trước mặt này với người đàn ông trên kia là 1.
120 Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Âu Dương Thiên Thiên, cô bình thản nhấc chân mình lên, dẫm vào tay của người vệ sĩ đang nằm đưới đất, khiến anh ta la lớn:
- Aaaaaa!
Âu Dương Thiên Thiên liếm môi, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Đừng động tay vào bất cứ thứ gì, khi tôi còn đang ở đây chứ!
Dứt lời, cô chậm rãi xoay người, nhìn về phía Tống Dật Nhiên, nói giọng lạnh nhạt:
- Anh thật sự rất khốn nạn đấy Tống Dật Nhiên, đã ngoại tình, còn phản bội, vậy mà.